Khi Lê Vĩnh Thiên bay đến biên giới phía Bắc, Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương đã lập tức dân theo các tướng lĩnh của biên giới phía Bắc đến sân bay nghênh đón.
Trên đường đến biên giới phía Bắc của Lê Vĩnh Thiên, Hộ soái Trấn Bắc Trương Lâm Lương đã nhận được mật điện của Quốc vương Long quốc về chuyện chính thức bổ nhiệm Lê Vĩnh Thiên làm Phạt Sư Đại Nguyên soái.
Sau khi Lê Vĩnh Thiên đến chiến trường phía Bắc, anh sẽ lập tức triệu tập các đại binh lĩnh cao cấp của biên giới phía Bắc để mở một cuộc họp và nghiên cứu ra phương án công kích Sư quốc.
Trải qua một cuộc họp để tìm ra phương án, Lê Vĩnh Thiên quyết định lấy chiến thuật tia chớp, tức là chia binh lính thành ba đường để cùng lúc đánh tan phòng tuyến của Sư quốc. Sau đó, đi thẳng vào và trực tiếp đánh vào trong Sư quốc.
Lê Vĩnh Thiên điều sư đoàn là con át chủ bài của mình ở biên giới phía Tây đến. Mà Thiết Kỵ Sư và Thiết Huyết Sư cũng vội vàng được điều về biên giới phía Bắc.
Bởi vì Lang quốc ở phía tây đã đầu hàng, cho nên biên giới phía Tây đã không cần phải được canh gác một cách nghiêm ngặt, cho nên Lê Vĩnh Thiên mới dám điều Thiết Kỵ Sư và Thiết Huyết Sư đến biên giới phía Bắc.
Chỉ cần có Sư đoàn Lưu Hổ Lang ở lại trấn thủ biên giới phía Tây là đã đủ rồi.
Đồng thời, Lê Vĩnh Thiên còn nhanh chóng điều Sư đoàn Dũng Sĩ ở Thành phố Đà Lạt nhanh chóng trở về biên giới phía Bắc để cùng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng Đặc kết hợp cùng nhau ở biên giới phía Bắc.
Lúc này, ở Thành phố Đà Lạt chỉ lưu lại binh lính của Lê Lương Quân trấn thủ.
Thành phố Đà Lạt cách chiến trường phía Nam cũng không xa, nếu có chuyện gì, bất cứ lúc này bọn họ đều có thể từ chiến trường phía Nam điều binh đến Thành phố Đà Lạt.
Mục đích cuối cùng của lần công kích Sư quốc này chính là vì cứu Hà Ngọc Vinh. Trong lòng Lê Vĩnh Thiên đã quyết định, anh phải đích thân dẫn Sư đoàn Dũng sĩ và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đuổi giết vào Sư quốc để cứu Hà Ngọc Vinh ra ngoài.
Thiết Kỵ Sư, Thiết Huyết Sư, Sư đoàn Dũng Sĩ, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng và Phạm Cương đã nhận được mệnh lệnh của Lê Vĩnh Thiên. Tất cả bọn họ đều lập tức khởi hành, tiến về biên giới phía Bắc.
Lê Vĩnh Thiên ở biên giới phía Bắc, rảnh rỗi gọi điện thoại cho Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai nhận được điện thoại của Lê Vĩnh Thiên và hỏi với giọng điệu có chút tức giận: "Lê Vĩnh Thiên, mấy ngày nay không thấy anh đâu, rốt cuộc là anh đã chạy đi đâu vậy?”
"Nhược Mai, gần đây anh tương đối bận rộn, bây giờ tôi đã đến biên giới phía Bắc rồi." Lê Vĩnh Thiên nói.
"Cái gì? Anh lại đến biên giới phía Bắc nữa à? Anh làm gì ở biên giới phía Bắc vậy hả?” Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
"Đây là một bí mật, anh không thể nói cho em biết được. Những ngày anh không ở nhà, em hãy chăm sóc cho mẹ và em gái của anh thật tốt nhớ.” Lê Vĩnh Thiên dặn dò.
"Anh cứ bận việc của mình đi, em sẽ chăm sóc hai người bọn họ thật tốt.” Chu Nhược Mai biết chuyện Lê Vĩnh Thiên không chịu nói, nhất định là chuyện quan trọng, cho nên cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
"Tuy lúc này anh đã rời khỏi Thành phố Đà Lạt nhưng mà hộ vệ của anh vẫn ở lại để bảo vệ em. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ không còn sử dụng điện thoại di động cá nhân, nếu có bất cứ điều gì, em hãy bảo hộ vệ trực tiếp liên lạc với anh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
"Được rồi. Hiện tại Quốc vương Sư quốc và Quốc vương nước Dẫn Dao đều đã bị xạ thủ thần bí giết chết, đây là một chuyện rất tốt đối với Đại Long quốc chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.
"Đúng vậy, tôi cũng biết chuyện này rồi.” Là Lê Vĩnh Thiên đã phái Tương Minh Nguyệt và Hà Ngọc Vinh đi qua ám sát quốc vương giun đất quốc cùng Quốc vương Sư quốc sư quốc, hắn đương nhiên biết.
"Anh phải đi biên giới phía Bắc trong bao lâu? Khi nào anh sẽ trở về?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Chuyện này anh cũng không dám chắc, nhưng sẽ nhanh thôi, mấy ngày nữa anh sẽ trở về." Lê Vĩnh Thiên nói.
"Nếu chậm thì sẽ phải mất bao lâu?" Chu Nhược Mai lại hỏi.
"Nếu chậm thì anh cũng không biết phải mất bao lâu." Lê Vĩnh Thiên thật sự không có cách nào để dự liệu thời gian. Chuyện trên chiến trường có thể thay đổi chỉ trong một cái nháy mắt, ai cũng không cách nào đoán trước. Không làm tốt thì có thể sẽ không bao giờ trở lại.
“Nhưng mà cho dù mất bao lâu, em cũng sẽ đợi anh trở về. Anh nhất định phải trở về một cách an toàn đó.” Chu Nhược Mai thấy Lê Vĩnh Thiên không chịu nói về một khoảng thời gian xác định cho nên cô đã đoán tình hình này có vẻ nghiêm trọng.
"Anh sẽ trở về, em cũng phải bảo trọng. Nếu không còn việc gì, anh cúp máy đây.” Lê Vĩnh Thiên nói.
"Ừm, anh cũng phải bảo trọng." Chu Nhược Mai nói.
...
Các sư đoàn chủ lực của Lê Vĩnh Thiên là Thiết Kỵ Sư, Thiết Huyết Sư, Sư đoàn Dũng Sĩ đã đồng loạt tiến tới biên giới phía Bắc. Mà việc điều động lớn như vậy, cho nên trinh sát của Sư quốc đương nhiên là cũng tới đây thám thính.
Đại quân Long quốc tập kết tại biên giới phía Bắc khiên cho dân chúng bên Sư quốc đều cảm thấy hoảng hốt, lòng người thì hoảng sợ.
Hiện tại, Long quốc điều động một số lượng binh lính lớn đến như vậy, người của Sư quốc đương nhiên là cũng đoán được Long quốc sắp khai chiến với Sư quốc.
Quốc vương Long quốc dứt khoát để cho truyền thông đưa tin tức, nói Long quốc dùng năm chục nghìn tù binh của Sư quốc để trao đổi xạ thủ đã bắn giết Quốc vương Sư quốc, nhưng Quốc vương Sư quốc mới lại không đồng ý mà cứ nhất quyết phải bỏ qua sự sống chết của năm chục nghìn tù binh đã tham gia chiến tranh của mình. Và một mình muốn xử tử tên xạ thủ của Long quốc. Hơn nữa, còn muốn cứng rắn đến cùng với Long quốc. Điều này đã khiến Sư quốc rơi vào dầu sôi lửa bỏng.
Một khi tin tức này được truyền ra ngoài, dân chúng bên Sư quốc sẽ càng oán hận. Hơn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ tỏ ra bất mãn hơn đối với quyết định của Quốc vương Sư quốc mới này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!