"Cô muốn chết nhưng tôi chưa muốn chết. Tập trung vào lái xe đi. Tôi không muốn nói chuyện với cô!" Lê Uy Long hoảng sợ bấu chặt tay vào thành ghế phụ, cố gắng nhắc nhở không muốn Ánh Hạ mất tập trung.
Có hai kiểu chết, nặng tựa Thái Sơn và nhẹ tựa lông hồng. Uy Long thực sự không muốn chết theo cách nào trong hoàn cảnh này!
Để an toàn, Lê Uy Long lặng lẽ bẻ còng tay.
Loại còng tay này sao có thể giữ được bàn tay hộ pháp của anh.
Anh ta bắt buộc phải bẻ còng tay để chuẩn bị cho những điều bất trắc rất có thể sẽ xảy ra.
"Đừng có lo! Kỹ năng lái xe của tôi rất tốt. Sẽ không có gì xảy ra được đâu." Ánh Hạ đắc thắng nói.
"Tôi bảo cô im đi. Tập trung vào lái xe. Cô nói nhiều thì sẽ chết trước khi đến được nơi để cứu đồng nghiệp của cô đấy!" Lê Uy Long hét to.
"Cái miệng thối của anh! Dám nguyền rủa tôi à? Tôi mà chết vì tai nạn ở đây thì tôi cũng sẽ mang anh theo bồi táng!" Ánh Hạ hét lên dữ dội.
Đột nhiên cô ta tắt tiếng. Ngay phía đầu xe một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện.
Ánh Hạ lập tức đánh lái sang bên phải để tránh.
Không ngờ ngay bên phải cũng xuất hiện một chiếc xe tải lớn khác !
"Ối!" Ánh Hạ kinh hoàng hét lên vì sợ hãi.
Khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, cô không thể kịp phản ứng để né chiếc xe này!
Ngay lập tức, Lê Uy Long từ ghế phụ bên cạnh nhào sang bẻ mạnh vô lăng về bên trái!
"Vụt!" Chiếc xe tải lướt vụt qua!
Cách Thần chết chỉ trong gang tấc, Ánh Hạ sợ đến mức mặt xanh như tàu lá, mồ hôi túa ra từ đầu đến chân và không thể lái xe được nữa.
Lê Uy Long siết chặt vô lăng bằng một tay, tay kia kéo phanh tay, rồi dừng xe lại bên vệ đường.
Ánh Hạ lúc này vẫn chưa hoàn hồn. Hai chân run lẩy bẩy.
"Không phải cô nói rằng cô lái xe rất tốt sao? Tại sao bạn lại run rẩy thế kia?" Lê Uy Long hỏi.
May mà anh ta đã phản ứng kịp thời, nếu không tích tắc trước đã phải cùng cô ta đi chầu Diêm Vương rồi!
Ánh Hạ đã hồi phục, nhớ lại khoảnh khắc mong manh giữa sự sống và cái chết vừa nãy và cú đánh tay lái thần sầu của Lê Uy Long. Cô thậm chí không thể nhớ anh ta đã làm thế nào trong cái chớp mắt sáng lòa như điện xẹt đó !
Nếu không có phản ứng kịp thời của anh ta thì bây giờ cô đã chết!
Cô nhìn xuống và thấy rằng còng tay trên tay Lê Uy Long đã bị bẻ từ khi nào, Ánh Hạ run rẩy hỏi : "Anh ... làm thế nào anh có thể phá còng trên tay anh được?"
"Có thể là còng tay của cô có chất lượng kém. Nó bị vỡ khi tôi cố hết sức xoay tay lái!" Lê Uy Long nói dối.
"..." Bình Loạn lại toát mồ hôi.
Gì? Chiếc còng tay của cô mà có chất lượng kém sao?
Tuy nhiên trong một khoảnh khắc nguy hiểm, sức mạnh của con người có thể trở nên mạnh không ngờ. Có thể đúng như những gì anh ta vừa nói, giữa ranh giới sống chết mong manh, anh ta đã gắng hết sức và làm gãy nó.
Lúc này, đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là Lê Uy Long này vừa giúp cô thoát khỏi một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng trong chớp mắt.
"Không phải là cô đang rất vội đi cứu người à? Lên xe nhanh lên!" Lê Uy Long không muốn buông lời chế giễu vị nữ cảnh sát trong lúc này. Cô ta vội vã vì cô ta mong muốn cứu những người đồng đội. Nếu là anh, trong lúc đồng đội bị kẻ thù bao vây, anh cũng nhất định lao tới thật nhanh để cứu. Ánh Hạ này giống anh!
"Hãy để tôi bình tĩnh lại trước." Tay chân vẫn còn run rẩy, Ánh Hạ thực sự không thể lái xe.
"Cứu người như cứu hỏa. Nếu cô không thể tiếp tục lái xe thì hãy để tôi lái!" Lê Uy Long nói.
Sau khoảnh khắc kinh hoàng vừa nãy chắc chắn cô ta không thể bình tĩnh mà lái xe tiếp nữa. ‘Nếu còn cố nhất định sẽ xảy ra tai nạn.Tốt hơn hết mình hãy tự nắm giữ lấy vận mệnh của mình thay vì để cô ta làm điều đó’. Uy Long thầm nghĩ.
"Anh lái được không?" Ánh Hạ cố gắng hỏi.
"Cô hỏi vớ vẩn gì thế? Tôi mà không thể lái được thì lúc nãy đã cùng chết với cô trên ghế phụ rồi. Không phải cô vẫn nghĩ vừa rồi là tôi lại gặp may nữa đấy chứ?" Lê Uy Long rất ngạc nhiên
"Được rồi. Vậy anh hãy lái xe." Ánh Hạ cũng biết rằng cô đã hỏi quá nhiều. Chính Lê Uy Long vừa cứu cô ta thoát khỏi tay thần chết, đó không phải là điều may mắn tình cờ. Có thể anh ta không phải là một tài xế hạng xoàng.
Do đó, Ánh Hạ và Lê Uy Long chuyển vị trí cho nhau. Lê Uy Long sang ghế lái còn Ánh Hạ ngồi ghế phụ.
Ngay khi cầm vô lăng, Uy Long lập tức khởi động chiếc xe, lao nhanh về phía thung lũng Ngạc Khuông.
Tốc độ của anh ta không chậm hơn Ánh Hạ chút nào. Thậm chí còn nhanh hơn!
"Lái chậm thôi! Lái nhanh như thế là anh muốn giết tôi đấy à ?" Ánh Hạ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi khi thấy mình dường như đang ngồi cạnh một con ma tốc độ.
Thường là vậy. Người lái thì không sợ nhưng người ngồi thì lại vô cùng sợ hãi.
Thật buồn cười vì mới chỉ phút trước Ánh Hạ mới là người phải nói với anh như thế vậy mà phút sau hai người đã đảo ngược vị trí cho nhau.
"Đồng nghiệp của cô đang lâm vào một trận chiến không cân sức. Họ có thể mất mạng bất kể lúc nào nếu không có chi viện kịp thời. Nên chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt!" Lê Uy Long đáp nhanh.
Miễn đó là những người chiến sĩ bảo vệ bình an cho cuộc sống dân lành, mang lại tương lai tốt đẹp cho Tổ Quốc đều là đồng đội của anh. Anh sẽ dốc lòng sát cánh cùng họ trong cuộc chiến này.
"Vậy hãy cẩn thận." Ánh Hạ không nói nữa.
Lê Uy Long tiếp tục tăng tốc. Chiếc xe lao như tên bắn trên đường. Động tác lái xe của anh ta thành thục và dứt khoát khiến Ánh Hạ không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, không ngờ một kẻ vừa kiêu ngạo vừa vô tích sự như anh ta lại có kỹ năng lái xe thần sầu như thế!
Chớp mắt họ đã đến thung lũng Ngạc Khuông.
Từ xa, Lê Uy Long và Ánh Hạ đã nghe thấy tiếng súng dữ dội vọng lên từ ngọn núi phía trên thung lũng.
Lê Uy Long lái xe đến chân núi rồi dừng lại.
Ánh Hạ nhìn thấy Quang Hùng trên núi với một khẩu súng trên tay, nấp sau một thân cây.
Nhưng Lục Cao đang ngồi dưới gốc một cái cây khác, lưng dựa vào thân cây, mình đầy máu!
Lúc này nhiều tay súng trong hai băng đảng tội phạm đang dần dần thu hẹp khoảng cách với Quang Hùng và Lục Cao! Tình hình vô cùng hung hiểm.
Ánh Hạ giật mình, miệng nói với Lê Uy Long mà mắt không rời mục tiêu phía trước: "Anh hãy ở trong xe và đợi tôi quay lại. Nếu anh dám trốn, chờ tôi bắt lại được, anh sẽ biết tay tôi!"
Vì anh ta vốn đang là nghi phạm giết người, còng tay của anh ta lại bị phá vỡ, Ánh Hạ lo rằng anh ta sẽ nhân cơ hội mà trốn thoát vì vậy đã cảnh báo anh ta trước.
"Cô nhanh đi hỗ trợ bọn họ đi. Tôi sẽ không chạy trốn đâu." Lê Uy Long nheo mắt nói.
Tình hình vô cùng khẩn cấp, Ánh Hạ không nói thêm gì nữa, lập tức ra khỏi xe rồi rút súng ra và lao lên núi!
Ngay khi Ánh Hạ rời đi, Lê Uy Long ra khỏi xe, nhanh chóng vòng sang phía bên kia ngọn núi và lặng lẽ tiến lên ...
Là Thống soái trong một đội quân nổi tiếng về sự anh dũng, kiên cường, làm sao Lê Uy Long có thể ngồi yên trong một hoàn cảnh như hiện tại?
Hơn nữa chỉ có ba người bọn họ đối đầu với hơn hai trăm tên tội phạm có vũ khí thì làm sao anh có thể điềm nhiên ngồi yên mà không ra tay trợ giúp?
Đây là cuộc đấu tranh giữa công lý và cái ác. Anh nhất định phải tham gia và hợp tác với những cảnh sát chân chính để loại bỏ những tên tội phạm nguy hiểm này.
...
Lúc này, trên núi…
Đạn của Quang Hùng đã cạn kiệt. Phía bên cạnh Lục Cao bị thương nặng sống chết còn chưa rõ.
Trong khi đang theo dõi hành tung của hai băng đảng, họ không may bị phát hiện và sau đó buộc phải bắt đầu một trận chiến khốc liệt ngay trong thung lũng.
Vì chúng đông hơn, hai người họ phải chạy lên núi, dựa vào khu rừng rậm rạp để đối phó với những tên tội phạm này. Nhưng vì bọn chúng quá đông, Lục Cao lại bị trọng thương, đạn của Quang Hùng đã hết từ lâu, cả hai rơi vào hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng.
Quang Hùng nhìn chúng dần thu hẹp vòng vây, anh gần như không còn hi vọng đành chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hi sinh.
"Đoàng! Đoàng!
"Á ... ..."
Quang Hùng tuyệt vọng khi nghe thấy tiếng súng từ phía sau. Nhưng nhìn lại anh nhận ra vài gã tội phạm ở gần đã ngã xuống!
Đó chính là đội trưởng Ánh Hạ!
Quang Hùng vui mừng khôn xiết. Anh lập tức phấn chấn tinh thần!
Tuy nhiên, khi thấy chỉ có Ánh Hạ xuất hiện một mình, lòng anh lại chùng xuống.
"Quang Hùng, Lục Cao, tôi đến đây!" Ánh Hạ hét lên trong khi lao lên.
"Đội trưởng, đừng lên đây. Quay lại! Nguy hiểm!" Quang Hùng lo lắng hét lên với Ánh Hạ.
Thêm một Ánh Hạ cũng không thể giải quyết được hết số tội phạm hiện có ở đây vì vậy anh không muốn người đội trưởng của mình hi sinh vô ích!
Ngay cả khi phải hy sinh bản thân mình anh cũng không muốn người đội trưởng đáng kính phục phải vì mình mà chết!
Nhưng làm thế sao Ánh Hạ có thể lùi lại?
Là đội trưởng của đội điều tra, sao cô có thể giương mắt nhìn những đồng đội của mình chết thảm dưới họng súng kẻ thù?
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!’
Cô vừa chạy lên vừa tiếp tục nhắm bắn
"Á... Á…!
Ánh Hạ đột ngột xuất hiện, vài tên tội phạm mất cảnh giác liền bị trúng đạn.
Một nửa trong số những tên đang phục kích ở đây là tay chân của bang Hổ Báo, nửa còn lại là những kẻ người nước ngoài đang mua bán ma túy với chúng.
Ánh Hạ nung nấu ý định quét sạch băng Hổ Báo đã từ lâu nhưng băng nhóm xã hội đen này vốn đã được thành lập từ rất lâu, gốc rễ của chúng đã luồn lách vào sâu trong mọi tầng lớp xã hội ở thành phố này. Muốn xóa sổ chúng hoàn toàn không phải là việc có thể làm ngày một ngày hai. Hiện giờ chỉ có thể thấy một tên thì giết một tên rồi mới có thể thu hẹp gọng kìm bao vây bọn chúng dần dần.
Lúc này bọn tội phạm đã ý thức được Ánh Hạ và ngay lập tức hướng mọi nòng súng về phía kẻ mới xuất đầu lộ diện.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!’
Tiếng súng nổ dồn dập, điên cuồng. Làn mưa đạn nhằm thẳng về phía cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!