Khi Chu Nhược Mai tắm xong, Lê Vĩnh Thiên cũng không chờ kịp liền lấy quần áo đi tắm.
Mà Chu Nhược Mai lên giường nằm, nằm trên giường trong lòng có rất nhiều tâm sự.
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi còn ngồi ở ngoài phòng khách một lúc, sao đó mới trở về phòng ngủ.
Hai người họ từ lúc tối hôm qua đến bây giờ đều chưa được chợp mắt, trải qua một trận sinh tử bị kinh sợ như vậy, cũng thật sự quá buồn ngủ.
Lần đầu tiên trong đời Lê Tịnh Vi được sống trong một căn phòng thoải mái như vậy, rất nhanh cô ấy đã chìm vào giấc ngủ.
Mà trước đây Lê Tuyết Tương gả vào nhà họ Long, cũng sống ở nhà lớn, nhưng bà ấy cũng thật sự quá mệt, cũng rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
……..
Trong phòng của Chu Nhược Mai.
Một lúc sau, Lê Vĩnh Thiên đã tắm xong, và bước ra khỏi nhà phòng tắm.
Sau đó, Lê Vĩnh Thiên nhìn Chu Nhược Mai đang nằm trên giường, xoay lưng về phía mình.
Lê Vĩnh Thiên cũng rất căng thẳng, im lặng đi đến và trèo lên giường.
Sau đó, Lê Vĩnh Thiên lấy hết dũng khí nói: “Nhược Mai, mẹ anh muốn ôm cháu nội, nếu không chúng ta sinh một đứa cho bà ấy ôm đi!”
“Vĩnh Thiên, em cũng rất muốn cùng anh có một đứa con, nhưng bây giờ tâm trạng em không tốt, trong lòng em rất loạn.” Chu Nhược Mai nói nhỏ.
“Tại sao tâm trạng của em lại không tốt?” Lê Vĩnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì Chu Phi Dương đã chết. Tuy cậu ấy là kẻ phản bội, nhưng dù sao cũng là em họ cùng em lớn lên. Bây giờ cậu ấy đã chết , em cũng rất đau lòng.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Vĩnh Thiên ngây người một lúc.
Sau đó, Chu Nhược Mai lại nói: “Bây giờ cả nhà họ Chu đang chìm trong đau buồn, hôm nay em họ của em vừa chết, em không thể cùng anh làm chuyện này.”
“Anh hiểu được tâm trạng của em, nếu lúc này mà chúng ta làm chuyện này, quả thật không hợp, vậy thì để hôm khác đi!” Lê Vĩnh Thiên cũng không miễn cưỡng.