"Tôi đến đó để làm gì?" Lê Uy Long không muốn bị bắt đi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này. Nếu anh bị bắt đi lúc này, Thiên Thành sẽ nhầm tưởng khi nghĩ đến lời dặn của anh khi nãy mà phái Lưu Bảo Kim chỉ huy đội quân đang chờ đợi tiến vào thành phố và sẽ gây ra những rắc rối to lớn mà Lê Uy Long không mong đợi.
Chỉ trong trường hợp thật cần kíp mới cần thiết phải huy động đội quân tinh nhuệ này !
"Anh đã giết người, dù đó là một tù nhân. Tất nhiên anh cần đi theo cảnh sát tới đồn để lập biên bản và trả lời thẩm vấn!" Ánh Hạ nói.
Vốn không có thành kiến với Ánh Hạ, ngược lại Lê Uy Long còn khá ngưỡng mộ cô gái can đảm sẵn sàng chấp nhận tự bắn vào chân mình để cứu con tin nên anh vẫn kiên nhẫn nhìn cô nói :
"Tôi bắn anh ta bằng súng của cô. Cô đã chứng kiến rồi đó. Không có gì cần thẩm vấn nữa cả."
"Anh lấy súng của tôi, nổ súng bắn khi chưa được phép trong khi con tin đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không quan tâm tới sự an toàn của con tin. Đó là hành động gây hậu quả nghiêm trọng. Anh phải giải thích điều đó với những người có thẩm quyền." Ánh Hạ tiếp tục.
Lê Uy Long không nói nên lời với logic của Ánh Hạ, anh ta kêu lên:
"Hậu quả nghiêm trọng? Tôi đã gây ra hậu quả nghiêm trọng nào? Tôi chỉ biết rằng tôi đã cứu con tin an toàn! Nếu tôi không quyết đoán hành động và giết chết kẻ bắt cóc con tin chỉ bằng một phát súng thì bây giờ cô đã bị gãy chân và chỉ có thể ngồi đây mà nhìn hắn ta bỏ trốn trên chiếc xe mà các cô cung cấp cho hắn ta rồi!"
"Đó là anh gặp may mà thôi! Anh là một dân thường, anh có quyền gì bắn và giết tù nhân?" Ánh Hạ không chịu kém phần.
"Có vấn đề gì với bộ não của cô không vậy? Hành động của tôi được xem là một hành động dũng cảm! Nếu cô không biết hành động dũng cảm là gì thì hãy về nhà giở sách đạo đức ra mà xem lại đi!" Lê Uy Long bắt đầu hơi khó chịu vì sự vướng víu của Ánh Hạ thế là lời nói của anh ta trở nên kém lịch sự hơn.
Gì? Một nữ cảnh sát nổi tiếng thành phố như Ánh Hạ mà có kẻ lại dám mắng cô có vấn đề với bộ não! Dù cô cũng biết những gì Lê Uy Long vừa làm là một hành động dũng cảm, nhưng cô không thể nuốt trôi được khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta!
"Anh có biết gã tù nhân này đóng vai trò quan trọng thế nào trong hồ sơ vụ án của chúng tôi không? Hắn ta chỉ là một mắt xích nhỏ trong một băng đảng chuyên bắt cóc tống tiền. Chúng tôi vẫn đang vất vả thẩm vấn hắn để hắn phải khai ra những kẻ còn lại trong băng hòng quét sạch bọn chúng! Anh giết hắn chỉ bằng một phát bắn khiến cho manh mối của chúng tôi mất sạch, việc điều tra vụ này trong tương lai sẽ gặp bao nhiêu khó khăn anh có biết không?! " Ánh Hạ kết tội.
"Tôi hỏi cô, chuyện nào quan trọng hơn, giải cứu con tin khỏi bị giết chết hay là tìm cách bảo vệ một manh mối vụ án chưa rõ ràng?" Lê Uy Long nhướng mày chất vấn.
"..." Ánh Hạ không nói nên lời.
"Mất manh mối, các cô có thể tìm lại. Nếu con tin bị giết, cô ắt hẳn không thể làm cho họ sống lại phải không? Hành động dũng cảm của tôi đã cứu cô khỏi việc phải tự bắn nát chân và còn giữ thể diện cho cô nữa. Cô không những không cảm ơn tôi mà còn cố tình gây khó khăn cho tôi nữa. Nếu cô tiếp tục hành động như thế, sau này ai muốn làm việc tốt cũng không đủ can đảm mà chần chừ hoặc tỏ thái độ thờ ơ đấy cô có biết không? "Lê Uy Long vặn lại bằng một lý lẽ vô cùng sắc bén.
"Thế theo anh bây giờ tôi phải dành cho anh một phần thưởng cho sự dũng cảm sao?" Ánh Hạ giận dữ hỏi lại.
"Đấy là cô nói đấy nhé ! Nếu cô dám tặng cho tôi một phần thưởng, tôi sẽ rất vui lòng mà nhận." Lê Uy Long tiếp tục bồi thêm.
"Anh ..." Ánh Hạ cứng họng.
"Rất nhiều người tại hiện trường đã chứng kiến hành động dũng cảm của tôi. Tôi nghĩ cô nên thực sự tặng cho tôi một phần thưởng cho sự dũng cảm đó. Làm vậy thì cô có thể truyền năng lượng tích cực và truyền cảm hứng cho nhiều người dám làm điều dũng cảm trong tương lai đấy." Lê Uy Long tiếp tục.
"Anh có thể bớt bớt sự tầm thường của anh lại được không? May mắn cứu người khác được một lần mà anh nằng nặc đòi hỏi phần thưởng vậy sao? Anh muốn được thưởng gì cho xứng đáng nào? Làm ơn hãy thanh cao hơn một chút!" Ánh Hạ kêu lên.
"Nếu cô đòi hỏi người ta phải sẵn sàng trao ra sự dũng cảm trong những tình huống thậm chí nguy hiểm đến tính mạng như thế mà lại nói những lời này thì tôi e rằng điều đòi hỏi ấy của cô là vô lý vô cùng! " Lê Uy Long không nhân nhượng.
"..." Ánh Hạ sững người không nói nên lời.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nhìn Lê Uy Long và chết sững vì ngạc nhiên. Kẻ lầm lì và vô dụng này có khả năng ăn nói sắc sảo từ khi nào thế?
Ngay cả những cảnh sát đang có mặt tại hiện trường cũng sững sờ! Anh ta trông vậy mà dám cùng với nữ cảnh sát nổi tiếng Ánh Hạ ăn miếng trả miếng không hề kém cạnh chút nào khiến cô ta không thể đáp trả. Không phải anh ta thực sự nổi điên thêm lần nữa mà đòi phần thưởng đấy chứ?
"Được rồi. Nói vậy thôi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Lý do Lê Uy Long phản bác Ánh Hạ là vì anh không muốn bị cô bắt đi thẩm vấn. Anh thực sự muốn giải quyết sự việc thật nhanh tại đây.
Nếu bị bắt giữ bởi lí do trời đất này thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Đội quân tinh nhuệ của Lưu Bảo Kim vốn dùng để đối phó với mục đích khác chứ không phải để chống lại Ánh Hạ.
"Đợi một chút!" Ánh Hạ cao giọng gọi.
"Cô còn muốn gì nữa ?" Lê Uy Long dừng lại và hỏi.
"Tôi đã tìm thấy một số manh mối về cái chết của cha nuôi anh, Dương Văn Đoàn." Ánh Hạ thận trọng nói.
"Manh mối gì?" Lê Uy Long hỏi.
Trái tim Chu Nhược Mai bị bóp nghẹt ! Liệu có phải là Ánh Hạ đã phát hiện ra rằng cha nuôi Dương Văn Đoàn đã bị chính mẹ cô đuổi ra khỏi biệt thự không?
"Cha của anh là người đàn ông dũng cảm thực sự ! Ông đã bị đánh đến chết." Ánh Hạ nói.
Dù bị cấm cản điều tra vụ án này nhưng cô vẫn âm thầm tìm kiếm các manh mối. Giải quyết các vụ án là trách nhiệm của đội điều tra của cô. Là đội trưởng của đội điều tra, cô luôn xử lý các vụ án một cách vô tư và tự giác. Không hiểu sao cô luôn có niềm tin vững chắc rằng một cựu chiến binh dũng cảm như ông Dương Văn Đoàn bị đánh chết chắc chắn liên quan tới rất nhiều cán bộ cấp cao và cô muốn điều tra rõ ràng.
Tuy nhiên, video giám sát tại nơi xảy ra vụ việc đã bị xóa từ lâu. Cô không thể tìm ra manh mối từ đó mà chỉ có thể bắt đầu từ các đầu mối khác.
"Tôi biết điều này. Cô không cần phải điều tra vụ đó." Lê Uy Long không ngờ rằng Ánh Hạ đã âm thầm điều tra vụ án của cha nuôi mình. Tuy nhiên, từ lâu anh đã biết chắc chắn rằng vụ án đó đã bị ém nhẹm đi bởi những bàn tay trong bóng tối.
"Anh đừng lo. Nếu tôi tìm được kẻ bóp méo sự thật, biến hành động dũng cảm của cha anh thành một vụ đánh nhau vô nghĩa tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ông ấy!"
Bản thân Ánh Hạ cũng đoán được phần nào kẻ đứng sau vụ án là gia đình nhà họ Trương và bang Hổ Báo, thậm chí bọn chúng còn mua chuộc rất nhiều người trong các cơ quan hành pháp hòng che đậy tội ác. Nhưng chưa có bằng chứng rõ ràng nên cô chưa thể vội vàng kết luận.
"Vậy cô có thể tiếp tục điều tra nếu cô muốn."
Lê Uy Long biết rằng mình không thể ngăn Ánh Hạ điều tra vụ án này, vì vậy anh quyết định chỉ có thể để ý hành động của cô trong tương lai. Tuy nhiên, qua cuộc nói chuyện này, anh có thể khẳng định Ánh Hạ chắc chắn là một nữ cảnh sát yêu chuộng công bằng và lẽ phải. Ở đâu, ở bộ phận nào cũng có cả người tốt và người xấu như thế.
Xong xuôi mọi việc, Lê Uy Long rời bệnh viện cùng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.
Ánh Hạ không ngăn cản Lê Uy Long nữa, bởi vì phát súng vừa rồi của anh thực sự là một sự trợ giúp tuyệt vời cho cô. Anh ta đã cứu thành công con tin, tránh cho cô khỏi thương tích, đau đớn, đồng thời ngăn cản gã tù nhân chạy trốn bằng chiếc xe mà hắn đã yêu cầu.
…….
Lúc này, trong văn phòng Giám đốc công an Thành phố...
Chủ tịch Hoàng Minh Yên vừa nhận được cuộc gọi từ bà Trương, người đứng đầu Trương gia, đại gia đình giàu có bậc nhất trong thành phố. Ông ta trầm ngâm suy nghĩ: Lê Uy Long đã giết hàng trăm người trong nhà máy bỏ hoang bên ngoài vùng ngoại ô tối nay. Bà Trương yêu cầu ông ta phái lực lượng tinh nhuệ nhất đi bắt giữ hắn hòng đưa hắn ra trước vành móng ngựa.
Đặt điện thoại xuống, ông ta suy tính thật nhanh.
Hoàng Minh Yên cũng muốn bắt Lê Uy Long, nhưng ông ta vẫn còn e ngại ít nhiều.
Đám cưới của Lê Uy Long vào tháng trước có sự tham gia của Vũ Hải, Tư lệnh của Chiến trường miền Nam. Hơn nữa ông ta còn nghe nói Vũ Hải đã từng được Lê Uy Long cứu mạng.
Mặc dù ông ta đã kiểm tra hồ sơ của Lê Uy Long và biết rằng hắn ta chỉ là một quân nhân quèn còn Thiên Thành vốn không thuộc đội quân Đại Long nhưng ông ta còn lo lắng về Vũ Hải, kẻ nắm giữ một nhiệm vụ không hề tầm thường trong quân đội. Ông ta muốn xác minh thêm một lần nữa xem có chính xác là Lê Uy Long đã từng cứu Vũ Hải hay không để dễ bề hành động.
Hoàng Minh Yên là một con cáo già và để ngồi ở cái ghế hiện tại ông ta không thể không hành động một cách thận trọng và cẩn mật. Ông ta biết rõ, quan trường khốc liệt chẳng kém gì chiến trường. Mỗi bước đi của kẻ nắm quyền không hề dễ dàng chút nào, bất cẩn là rơi ngay xuống đáy vực.
Nếu ông ta có tìm cách điều tra từ bang Hổ Báo, gia đình họ Trương hay các thành phần liên quan khác thì cũng hầu như không thể moi ra tin tức gì từ họ. Chỉ có những kẻ có quyền lợi liên quan trực tiếp mới nắm được những bí mật này.
Lê Uy Long giết nhiều người, Trương gia yêu cầu ông ta ra tay bắt hắn thật là đẩy ông ta vào một tình thế khó xử.
Nếu một kẻ khác dám sát hại nhiều người như thế thì không cần phải nói nhiều, hắn sẽ bị còng tay ngay lập tức. Đó là nhiệm vụ của ông ta. Nhưng Lê Uy Long thì khác. Hắn có Vũ Hải đằng sau. Hắn ngang nhiên giết nhiều người như thế chứng tỏ hắn vô cùng tự tin và nhất định là có hậu thuẫn vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Hoàng Minh Yên quyết định không hành động hấp tấp mà tạm thời chỉ ngồi yên xem xét tình hình..
Có bắt được Lê Uy Long hay không, không phải là việc Trương gia có thể quyết định cuối cùng. Ông ta tự có lựa chọn của riêng mình. Trừ khi đó là Trương Minh Thành, anh trai Trương Minh Nghị, người đang giữ một vị trí quan trọng trong bộ máy Thành phố, lên tiếng nói. Chứ bà Trương cũng không thể quyết định được điều gì, mặc dù bà ta là mẹ của Trương Minh Thành.
...
"Lê Uy Long, anh có tài tranh biện từ khi nào thế?" Nguyễn Tú Hằng hỏi trên đường từ bệnh viện trở về.
Nguyễn Tú Hằng cũng đinh ninh rằng sau khi Lê Uy Long cầm súng bắn chết kẻ kia thì chắc chắn phải đi cùng Ánh Hạ về sở cảnh sát. Vậy mà không ngờ anh ta có thể dùng cái lưỡi sắc bén của mình quạt cho nữ cảnh sát nổi tiếng một trận và điềm nhiên thoát khỏi việc bị phía cảnh sát lấy khẩu cung. Anh ta thật tài năng!
"Gì cơ? Tôi có tài tranh biện bao giờ?" Lê Uy Long hỏi.
"Tất nhiên là có! Vừa nãy chính anh vừa mới khiến đội trưởng đội điều tra Ánh Hạ tắt luôn mọi lí lẽ đấy thôi !" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Những gì tôi nói là sự thật, đó không phải là tài tranh biện."
Lê Uy Long cười khổ. Xưa nay anh luôn là kẻ chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm, nhưng tối nay lần đầu tiên Lê Uy Long phải dựa vào sức mạnh của cái miệng để giải quyết vấn đề.
"Cứ cho là điều anh nói là sự thật đi. Nhưng đối mặt với một đội trưởng đội điều tra lạnh lùng và bá đạo như vậy, những người khác nhất định chẳng thể lên tiếng được gì. Nhưng anh thì lại rất bình tĩnh, phân tích logic đúng sai một cách sắc bén với cô ta." Nguyễn Tú Hằng tiếp tục.