Đỗ Quang cảm thấy cử năm mươi người là quá đủ để đối phó với một kẻ như Triệu Đình Vũ, năm mươi người là quá dư dả, thậm chí còn còn có chút đề cao anh ta.
Nhưng mà để an toàn, ông ta vẫn cử ra năm mươi người để tránh lọt lưới và để không bỏ sót một ai.
Triệu Đình Vũ canh gác ngoài nhà đến một giờ rưỡi sáng không thấy động tĩnh gì nên quay vào nhà ngủ.
Canh gác liên tục hai đêm, anh ta thực sự rất mệt mỏi, nằm trên giường chưa đến ba phút sau đã ngủ thiếp đi.
Vào khoảng 2:30 sáng, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy bị đánh thức bởi tiếng xe ô tô.
Còn Triệu Đình Vũ thì vì quá mệt, hơn nữa chỉ vừa mới ngủ say, nên chưa tỉnh dậy.
Hơn chục chiếc ô tô dừng bên ngoài ngôi nhà, theo sau là tiếng bước chân rầm rập.
Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đều cảm thấy tình hình không ổn, lập tức đứng dậy và chạy ra khỏi nhà xem chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Vũ Ngọc đã linh cảm được một kẻ thù rất mạnh sắp xông đến đây, nên trước tiên đã đi vào bếp và lấy một con dao thái rồi mới chạy ra ngoài.
Chạy ra ngoài, ba người thấy cả chục chiếc limousine đậu quanh nhà, hàng chục người đàn ông mặc vest, tay cầm gậy sắt vây kín nhà!
Nhìn thấy trận thế này, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy đều sửng sốt!
Chuyện nên đến cũng đã đến rồi!
Không nghi ngờ gì nữa, những người đàn ông mặc vest này chắc hẳn là do nhà họ Đỗ cử đến!
Người nhà họ Đỗ cuối cùng cũng đã tìm tới cửa!
Khuôn mặt mỗi người đàn ông mặc vest đều vô cảm, trên người đều tỏa ra một luồng sát khí.
Lê Tịnh Vy nhút nhát chưa từng gặp qua tình thế này bao giờ, cô ấy sợ hãi trốn sau lưng mẹ mình, run rẩy.
“Nửa đêm nửa hôm các anh làm gì ở đây vậy?” Lê Tuyết Tương mạnh dạn hỏi.
“Mấy người làm cậu chủ nhà chúng tôi bị thương, nên xin mời đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người cầm đầu những người đàn ông nói một cách lễ độ.
Người đàn ông trong bộ vest đó tên là Thôi Bình, là một người có thực lực vượt trội, cũng chính là người đứng đầu của đám côn đồ.
Có thể không nói không rằng mà ra tay ngay lập tức, đem bọn họ về lấy nhãn cầu làm phẫu thuật, nhưng Thôi Bình lại không muốn ra tay, mà lại muốn để cho bọn họ tự động lên xe.
“Không, chúng tôi sẽ không đi cùng mấy người!” Lê Tuyết Tương biết rằng đi theo những người này chắc chắn là một sai lầm, đương nhiên, bà ấy sẽ không dễ dàng theo chân bọn họ.
“Các người đã bị chúng tôi bao vây, không một ai trong số các người có thể chạy thoát được. Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tốt nhất là nên tự lên xe một cách ngoan ngoãn, nếu không thì chúng tôi sẽ không khách sáo xông lên bắt tất cả các người.” Thôi Bình nói.
“Nếu các anh để hai cô bé này đi, tôi sẽ đi theo với các anh.” Lê Tuyết Tương biết lần không thể thoát được, nên để bảo vệ Lê Tịnh Vy, Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ, bà ấy quyết định một mình đi theo bọn họ.
“Mẹ, mẹ không được đi cùng bọn họ!” Lê Tịnh Vy thấy Lê Tuyết Tương muốn đi cùng những người này, vội vàng túm váy không cho bà ấy rời đi.
Lúc này, Thôi Bình nói: “Bà chỉ là một bà già, thì giúp ích gì được cho chúng tôt? Tất cả những người ở đây đều phải đi cùng chúng tôi, bao gồm cả thằng nhóc đã làm bị thương cậu chủ của chúng tôi!”
Lúc này, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy mới nhận ra rằng Triệu Đình Vũ vẫn chưa ra ngoài!
Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy thầm nghĩ, Triệu Đình Vũ này cứ luôn miệng nói là muốn bảo vệ bọn họ, còn khoe khoang một mình có thể đánh bại mấy chục tên, nhưng bây giờ đến thời khắc quan trọng lại không dám xuất hiện! Đừng nói anh ta đã bị thế lực của đối phương làm cho sợ chết khiếp rồi chứ?
Họ không biết rằng Triệu Đình Vũ vì quá mệt, nên anh ta chỉ vừa mới ngủ thiếp đi tạm thời chưa tỉnh dậy được, cũng không biết kẻ thù đã ập đến cửa.
Khi Thôi Bình nhìn thấy Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy do dự, không muốn chủ động lên xe, vì vậy anh ta sốt ruột nói với thuộc hạ của mình: “Ra tay đi. Đưa hết bọn họ lên xe.”
Hơn mười người lập tức tiếng về phía Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy.
Những người đàn ông mặc vest khác thì ở nguyên vị trí, tiếp tục bao vây ngôi nhà để ngăn không cho bất cứ ai chạy thoát.
Khi Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy nhìn thấy hơn chục người đàn ông mặc vest tiến đến, tất cả đều kinh hãi lùi về sau, nhưng vẫn nắm chặt con dao ở sau người.
“Không ai được tiến lại đây, nếu ai dám tiến thêm một bước nào nữa, tôi sẽ chém chết mấy người!” Triệu Vũ Ngọc đột nhiên cầm con dao thái tiến lên một bước, lớn tiếng quát.
Lời nói của cô ấy vừa dứt, đám côn đồ không khỏi phá lên cười.
Mặc dù Triệu Vũ Ngọc có trong tay một con dao làm bếp nhưng đám côn đồ nhà họ Đỗ không coi cô ấy ra gì.
Bởi vì bàn tay cầm con dao của Triệu Vũ Ngọc đang run lên rõ rệt!
Những tên côn đồ này đều là những kẻ tàn bạo, làm những việc như giết người phóng hỏa, có loại người nguy hiểm nào mà chưa gặp qua, sao có thể sợ một cô gái yếu đuối cầm một con dao nhỏ cơ chứ?
Lời cảnh cáo của Triệu Vũ Ngọc rõ ràng là không đủ mạnh mẽ, vừa nghe là biết chỉ để hù người khác.
Lúc này, Triệu Vũ Ngọc với dáng người gầy gò nhỏ bé đang đứng một mình, mà đám côn đồ kia thì vô cùng đông và mạnh mẽ.
Đứng trước một đội hình mạnh như vậy, cô ấy giống như một con thuyền độc mộc, quá nhỏ bé, sẽ bị chìm bất cứ lúc nào.