Khi Ánh Hạ bước qua đám đông và đến trước hành lang, cô kinh hoàng phát hiện ra một đồng nghiệp và một người hộ lý bệnh viện đang nằm trên vũng máu lớn. Trịnh Kiến Sang đứng cách đó không xa, tay cầm một chai truyền bị vỡ nát và cứa mảnh vỡ vào cổ nữ y tá. Cô cau mày giận dữ và lập tức rút súng ra!
"Mau hạ vũ khí xuống và đầu hàng, nếu không tôi bắn nát sọ!" Ánh Hạ chĩa súng vào Trịnh Kiến Sang và quả quyết nói bằng một giọng đanh thép.
Lê Uy Long chưa từng được tận mắt chứng kiến cách hành sự của người thuộc cục cảnh sát thành phố, vì vậy anh quyết định sẽ chờ xem liệu nữ cảnh sát mạnh mẽ này có thể cứu được con tin hay không.
"Được, có gan thì mày bắn đi, con cớm khốn nạn! Nếu mày dám bắn tao, tao sẽ cho con y tá này về chầu trời ngay lập tức!" Trịnh Kiến Sang biết rằng mình đã không còn con đường nào khác, nên hắn ta cũng đã quyết định chơi khô máu đến cùng. Hắn ta biết rằng chừng nào còn giữ con tin trong tay, Ánh Hạ sẽ không dám bắn.
Và sự thực đúng như những gì hắn đoán. Ánh Hạ không dám ra tay khi nhìn thấy con tin đứng trước mặt Trịnh Kiến Sang. Nếu hắn ta có một sơ hở nào đó, buông con tin ra, cô may ra mới có cơ hội hạ hắn.
"Bình tĩnh, đừng làm liều, anh có điều kiện gì không?" Ánh Hạ biết rằng chính Trịnh Kiến Sang lúc này cũng đang rất hoảng loạn, nên cô cần phải tìm cách ổn định cảm xúc của hắn ta trước, sau đó mới có cơ hội cứu người.
"Điều kiện à? Tao đã nói với thằng cớm bạn mày rồi. Tao muốn một chiếc xe đầy xăng sẽ được đem tới đây trong vòng mười phút tới. Bây giờ ba phút đã trôi qua rồi và chỉ còn bảy phút thôi. Nếu chiếc xe không đến kịp trong vòng bảy phút này, tao sẽ lập tức đâm chết con bé y tá này!" Trịnh Kiến Sang gầm lên.
"Được rồi, tôi sẽ cho sắp xếp việc này ngay." Ánh Hạ không còn cách nào khác ngoài việc đáp ứng yêu cầu của gã tù nhân trước.
"Đội trưởng, tôi đã gọi để báo cáo tình hình với cấp trên rồi, chiếc xe sẽ sớm được giao đến." Người cảnh sát bị thương lúc nãy thều thào nói với một giọng yếu ớt.
"Vậy thì tốt rồi! Sao hả? Anh nghe rồi đấy, chiếc xe đã được sắp xếp cho anh sẽ nhanh chóng tới đây." Ánh Hạ nói.
Trịnh Kiến Sang mừng thầm trong lòng, nhưng chợt nhớ rằng tay mình vẫn đang bị còng vào cây cột giữ ống truyền, không thể lái xe, nên hắn ta phải tìm cách mở còng trước!
Vì vậy, hắn lại hét lên: "Còn nữa, mau kêu người đến mở còng tay cho tao!"
"Được rồi! Không vấn đề gì!" Ánh Hạ cũng mừng thầm trong lòng và nhanh chóng chạy lại mở khóa còng cho hắn ta. Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để khống chế hắn trong khi hắn không có phòng bị!
Khi tiếp cận để mở còng tay cho hắn, cô có cả trăm cách để đánh gục hắn ta!
Vì vậy, Ánh Hạ ngay lập tức đi về phía Trịnh Kiến Sang.
"Dừng lại! Đừng đến đây!" Trịnh Kiến Sang bỗng gàn lại ngay khi thấy Ánh Hạ đi tới.
Trong thâm tâm, hắn ta có chút dè chừng với nữ cảnh sát mạnh mẽ này, cô chính là người dã bắt giữ hắn đêm qua. Sức mạnh từ cơ thể nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này thực sự đáng sợ.
"Không phải mày!! Tao không bảo mày giúp tao mở khóa, mày hãy nhờ một người khác đến và mở còng tay cho tao!" Tất nhiên, Trịnh Kiến Sang biết rằng Ánh Hạ sẽ không để hắn dễ dàng đạt được ý ngyện, nếu để cô ta lại gần, không chừng kế hoạch của hắn sẽ lại đổ bể.
"Nhưng những người có mặt ở đây đều là thường dân, không ai biết mở còng tay cả!" Ánh Hạ nói, cô sẽ không từ bỏ cơ hội bắt sống tên tù nhân này.
"Mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba à? Mày nghĩ mày sẽ lừa được tao sao? Chỉ cần có chìa khóa thì ai mà chẳng mở được?? Nếu mày dám tiến thêm một bước nào nữa, tao sẽ giết con tin ngay lập tức!" Trịnh Kiến Sang lại hét lên! .
Đến nước này thì Ánh Hạ không có lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại, rồi nói: "......Được, vậy anh hãy tự chọn ai đó để mở khóa đi, tôi sẽ đưa chìa khóa cho người đó."
"Được, tao sẽ tự chọn vậy!" Nói xong, Trịnh Kiến Sang lạnh lùng đưa đôi mắt dữ tợn quét qua đám đông những người đang đứng ở đó để tìm kiếm một người phù hợp nhất.
Những người đang có mặt ở đó lúc nãy còn hứng thú và hiếu kỳ bao nhiêu thì khi Trịnh Kiến Sang đưa mắt nhìn qua họ lại càng sợ hãi bấy nhiêu. Tất cả đều lùi lại cùng lúc.
Những người này khi có chuyện thì túm tụm lại xem với vẻ phấn khích, nhưng khi thấy bản thân có nguy cơ rơi vào nguy hiểm thì đều rụt đầu sợ sệt. Không ai muốn trở thành anh hùng lúc này. Chuyện này quá nguy hiểm!
Ánh Hạ nhìn về phía đám đông người xem đang cố gắng tránh mặt để không rơi vào tầm ngắm của Trịnh Kiến Sang kia, cô cảm thấy vừa tức giận vừa thất vọng. Lúc nãy thì họ hùng hổ đến mức không coi một cảnh sát trưởng như cô ra gì, chỉ muốn thỏa mãn hứng thú cá nhân, vậy mà lúc này khi rơi vào hiểm cảnh thì ai nấy đều tỏ ra nhát cáy và không muốn ra mặt!?
Tuy nhiên, sau khi đám đông người xem đều đã lùi lại, Ánh Hạ và Trịnh Kiến Sang rất ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông và hai phụ nữ trẻ vẫn đang đứng tại chỗ.
Người đàn ông ngoan cố đó là Lê Uy Long, và hai người phụ nữ đang đứng cạnh anh lúc này là Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng.
Mặc dù Nhược Mai và Tú Hằng cũng không thích thú gì mấy cảnh bạo lực này và rất sợ hãi, nhưng họ không bỏ chạy mà lặng lẽ đứng nép sau lưng Lê Uy Long.
Lúc này, Ánh Hạ mới phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp nhất Thành phố Quốc Hòa, Chu Nhược Mai và người chồng vô dụng Lê Uy Long của cô cũng có mặt ở đây.
Vì Chu Nhược Mai quá nổi tiếng, không mất nhiều thời gian để Ánh Hạ có thể nhận ra cô và thậm chí còn biết cả Lê Uy Long.
"Con nhỏ đứng phía sau, mau qua đây mở khóa còng cho tao?" Trịnh Kiến Sang vốn không phải người gốc ở đây nên không hề biết Chu Nhược Mai là ai. Hắn ta chỉ biết rằng cô rất xinh đẹp.
Phụ nữ đẹp thì thường yếu đuối. Tất nhiên, ngoại trừ Ánh Hạ kia.
Vì vậy, hắn ta cảm thấy sẽ an toàn hơn khi để Chu Nhược Mai đến mở khóa cho mình.
Mặc dù Lê Uy Long cũng đứng sừng sững ở đó, nhưng anh có vóc người cao ráo vạm vỡ. Để một người đàn ông cường tráng như vậy lại gần thật không an toàn chút nào. Không chừng chưa kịp mở được khóa, hắn đã bị anh vặn cổ từ trước ra đằng sau rồi. Trịnh Kiến Sang bất giác nghĩ tới điều đó và nhìn Lê Uy Long đầy e dè.
"Anh kêu tôi ấy hả?" Nguyễn Tú Hằng tròn mắt hỏi. Vì lời nói của Trịnh Kiến Sang cũng không hề rõ ràng, hắn ta chỉ nói “con nhỏ đứng phía sau”, trong khi cả cô và Nhược Mai đều đang núp đằng sau Lê Uy Long.
"Không phải mày, là con nhỏ đứng bên cạnh mày ấy." Trịnh Kiến Sang nói. Mặc dù Nguyễn Tú Hằng cũng rất khả ái, nhưng người bên cạnh cô còn xinh đẹp hơn nhiều!
Nghe Trịnh Kiến Sang nói điều này, Nguyễn Tú Hằng cũng nhanh chóng hiểu ra. Qủa thực khi ở cạnh Chu Nhược Mai thì cô chẳng là gì cả!
"Vậy ý anh......là tôi sao? Nhưng sao lại là tôi chứ? Tôi đâu có nghĩa vụ phải giúp anh?" Chu Nhược Mai dè dặt hỏi lại. Nếu bảo cô ấy phải lại gần tên tù nhân xấu xa này, cô thực sự không có can đảm.
Nghe Chu Nhược Mai nói vậy, Trịnh Kiến Sang đột nhiên không biết phải nói thế nào. Cô ấy thực sự không có nghĩa vụ phải giúp hắn mở khóa còng. Chu Nhược Mai chỉ là một người qua đường, cô không phải cảnh sát và cũng chẳng có quan hệ gì với Trịnh Kiến Sang, tại sao cô lại phải giúp đỡ hắn?
"Chiếc xe sẽ được gửi đến đây sớm, nhưng bây giờ không ai dám mở khóa còng cho anh, tại sao không để tôi làm?" Ánh Hạ nhanh chóng nắm bắt cơ hội hiếm có này.
"Không! Tao đã nói là mày không được đến gần mà!! Trừ khi mày lấy súng tự bắn vào chân trước, sau đó mới đến mở khóa cho tao!" Trịnh Kiến Sang gằn giọng nói.
Hắn ta thực sự sợ nữ cảnh sát này đến gần, vì vậy mới yêu cầu cô tự bắn một chân mình trước. Chỉ cần cô ấy bị thương, sức mạnh của cô sẽ giảm đi rất nhiều, như vậy thì hắn ta sẽ không phải dè chừng nữa.
Lúc này Ánh Hạ bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa, cô không ngờ Trịnh Kiêm thậm chí còn nghĩ ra hạ sách thâm độc này.
"Nếu chân tôi bị thương, làm sao giúp anh mở khóa được?" Ánh Hạ lo lắng nói.
"Ha! Lo gì chứ. Cô em kiên cường lắm cơ mà! Một cái chân bị thương cũng có hề gì đâu. Mau làm nhanh lên, nếu không tao sẽ giết chết con tin ngay lập tức!" Trịnh Kiến Sang lại lớn tiếng đe dọa. Bây giờ đã không còn ai muốn mở khóa cho hắn, việc ép buộc người khác có vẻ là bất khả thi, hắn ta chỉ còn cách đe dọa nữ cảnh sát Ánh Hạ.
Chỉ có cảnh sát mới thực sự quan tâm đến sự an toàn của con tin, những người ngoài cuộc sẽ không dại dột mà hy sinh an nguy của mình để bảo vệ một người xa lạ.
Bản thân Ánh Hạ cũng rất do dự, cô dĩ nhiên không muốn làm tổn hại chân mình. Nhưng lại không có cách nào khác để xử lý việc này.
"Nhanh lên, không thì tao sẽ đâm con ý tá này trước đấy!" Trịnh Kiến Sang vừa nói vừa dùng tay ấn mảnh chai vỡ vào cổ Bích Loan.
Vùng cổ của cô gái bắt đầu rướm máu!