Nhiều năm qua, Lê Tuyết Tương cảm thấy rằng bà ấy đã mắc nợ con mình quá nhiều nên chưa từng dám đến nhìn mặt Lê Uy Long một lần.
Bởi vì khi đó, bà ấy đã nhẫn tâm lừa dối con trai mình và khiến cho thằng bé ngộ nhận là bà ấy đã chết, sau đó bỏ mặc thằng bé ở lại và chạy đến thành phố Vĩnh Thụy một mình.
Tuy rằng, mục đích ban đầu của bà ấy làm vậy là muốn rèn luyện cho của Lê Uy Long một tinh thần chiến đấu kiên cường, để thằng bé không có vướng bận gì mà chuyên tâm hoàn thành việc lớn.
Chỉ là, khi Lê Uy Long đã công thành danh toại và trở thành hộ soái bảo vệ đất nước đầu tiên của Long quốc, bà ấy liền không có can đảm nhìn lại mặt con trai của mình.
Vì bà sợ Lê Uy Long trách mắng bà ấy năm đó đã lừa gạt anh, bỏ anh một mình rồi bỏ đi nơi khác bạt vô âm tín, nay thấy sự nghiệp anh thành công như vậy mới chịu quay về nhận mặt.
“Dì Lê, người chống lưng mà cháu đang nói đến thực sự không phải là một tên hề vớ vẩn nào đó mà là một người có thân thế không thể khinh thường, chức danh của anh ấy còn lớn hơn cả chức danh bộ trưởng mấy cấp bậc.”
Khi Triệu Đình Vũ thấy Lê Tuyết Tương có vẻ coi thường người chống lưng của anh ta liền trực tiếp nói thêm.
“Được rồi, dì tin cháu. Tuy nhiên, cho dù cháu có cả một chỗ vững chắc, người ta cũng chưa chắc đã giúp đỡ cháu. Ở cấp độ đó, mỗi quyết định của bọn họ giống như đi trên lớp băng mỏng, sẽ không dễ dàng gì giúp đỡ một người thường dân như cháu ngoại trừ họ có được lợi ích nào đó.”
Lê Tuyết Tương mặc dù nói như vậy nhưng bà ấy vẫn quả thật vẫn không tin Triệu Đình Vũ quen biết một người có chức danh cao cấp như thế.
Dù gì bà ấy cũng từng là vợ của chủ nhân nhà họ Long ở Đế Đô là Long Chấn Tiêu, vì vậy đối với cuộc chiến giữa các quan chức cấp cao ít nhiều cũng có hiểu biết chút ít.
Nếu Triệu Đình Vũ thực sự không có người chống lưng vững chắc, những người khác e rằng cũng khó có thể ra mặt giúp đỡ anh ta.
Lời nói của Lê Tuyết Tương vô tình đụng trúng đến điểm lo lắng của Triệu Đình Vũ, bởi vì anh ta cũng không thể chắc chắn liệu một người như Lê Uy Long có thể làm chỗ dựa cho anh ta hay không?
“Dì Lê, dù nói thế nào thì tai họa này cũng do cháu gây ra, cháu phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi mới có thể yên tâm rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy.”
Triệu Đình Vũ lên tiếng.
“Ừm, nếu như cháu đã có quyết định như vậy rồi thì cứ tiếp tục ở lại đi, dì cũng không nhất thiết phải đuổi cháu đi làm gì.”
Lê Tuyết Tương thấy Triệu Đình Vũ là một con người có trách nhiệm như thế liền không khỏi bày tỏ sự bội phục đối với chàng trai trẻ này.
Nếu mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, cùng lắm thì bà ấy đến tìm đứa con trai của mình nhờ giúp đỡ.
Lê Uy Long lúc đó có lẽ sẽ nể tình cảm mẹ con giữa hai người mà giúp đỡ bà ấy một phen.
“Cảm ơn dì Lê đã giúp đỡ. Vết thương của dì cháu nghĩ trước mắt chúng ta nên đến bệnh viện xem thử rồi xử lý một chút.”
Triệu Đình Vũ quan tâm lo lắng nói.
“Chắc là không sao đâu, đối với những vết thương nhỏ này chắc chỉ cần thoa một ít thuốc bắc là hết ngay ấy mà.”
Lê Tuyết Tương khéo léo từ chối lời đề nghị.
Triệu Đình Vũ thấy Lê Tuyết Tương nhất quyết không chịu đến bệnh viện cũng không có ý định bắt ép dì ấy nữa.
Lúc này, trong bệnh viện.
Ngay sau khi Da Dương và Tôn Tử đưa Đỗ Lượng đến bệnh viện không lâu, Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng liền dẫn theo một đám thuộc hạ kéo đến bệnh viện.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng nhìn thấy cảnh tượng con trai mình bị đánh đập dã man liền rất tức giận và đau lòng.
Bác sĩ biết được Đỗ Lượng là con trai của Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng liền nhanh chóng đưa anh ta vào phòng cấp cứu.
Hai người bọn họ ngồi chờ ở bên ngoài mà trong lòng liên tục thấp thỏm, nóng ran như lửa đốt