“Hà Ngọc Vinh!” Lê Uy Long tiếp tục gọi Hà Ngọc Vinh.
“Có!” Hà Ngọc Vinh lập tức chạy tới.
“Ngay lập tức đưa người đi điều tra khu vực xung quanh và quét sạch tất cả các nội gián của đối phương. Phải bảo vệ nghiêm ngặt trong bán kính một km, những điều như vậy không bao giờ được phép xảy ra nữa!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh lập tức dẫn đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đi tìm kiếm xung quanh, gặp phải kẻ địch có súng thì lập tức bắn chết hắn.
Sau khi tiêu diệt hết các gián điệp bên phía đối phương xung quanh, Hà Ngọc Vinh để đội đặc nhiệm Phượng Hoàng mở rộng phạm vi bảo vệ.
Vừa rồi Lê Uy Long đã chia đôi chiếc xe tải chứa đầy thuốc nổ bằng một thanh kiếm và giải quyết nhanh gọn tránh một cuộc tấn công tàn khốc. Sự việc này nhanh chóng lan truyền đến tai quốc vương Long quốc.
“Lê Uy Long dũng cảm hơn người, lại thêm thanh thần kiếm thánh trong tay của anh ấy là vô địch trên thế giới. Với sức mạnh của bản thân, anh ấy đã giải quyết một cuộc khủng hoảng lớn hiếm có trên thế giới!” Quốc vương Long quốc cảm thán nói.
“Đúng vậy ạ! Hộ soái Lê luôn là một người đầu đội trời chân đạp đất, anh ấy cũng rất dũng cảm. Kẻ thù muốn phát động một cuộc tấn công tự sát. Nói đúng là dễ hơn làm!”
“Vừa rối nếu không có hộ soái Lê, lính cảnh vệ của chúng ta đã không thể chống lại được. Bây giờ khách sạn Thiên Long đã bị đánh bom và chính hộ soái Lê đã cứu tất cả chúng ta!”
“Đừng quá ca ngợi hộ soái Lê, tôi nghi ngờ đây là một chương trình hay mà cậu ta đã đạo diễn và diễn xuất.” Lúc này, bộ trưởng Ngụy Nghiêm nói.
“Bộ trưởng Ngụy Nghiêm, ông nói sao? Dùng kiếm chém đôi một chiếc xe tải chở đầy thuốc nổ, làm sao có thể tự mình chỉ đạo và thực hiện một việc nguy hiểm như vậy?”
“Thành phố Quốc Hòa thuộc quyền quản lý của Lê Uy Long. Quốc vương Long quốc ở trong khách sạn Thiên Long. Khu vực xung quanh vốn đã được canh gác cẩn mật, nhưng chúng ta lại bị tấn công tại khách sạn Thiên Long. Cậu không nghĩ rằng có vấn đề sao?”
“Có vấn đề gì? Bộ trưởng Ngụy Nghiêm, xin hãy nói rõ.” Một vị quan chức hỏi.
“Khách sạn Thiên Long được bao quanh bởi người của Lê Uy Long canh giữ giới nghiêm. Tại sao các nội gián của đối phương có thể dễ dàng vào tòa nhà đối diện và tấn công quốc vương Long quốc? Lý do là gì? Hãy suy nghĩ về vấn đề đó!” Bộ trưởng Ngụy Nghiêm nói.
“Bộ trưởng Ngụy Nghiêm có ý nói Lê Uy Long cố ý để cho quân đối phương vào, cố ý để đối phương ám sát quốc vương Long quốc?” Một vị quan chức ngạc nhiên nói.
“Ngoại trừ khả năng này, tôi thật sự không nghĩ ra được những lý do khác.” Ngụy Nghiêm nói.
Ngay khi lời của Ngụy Nghiêm nói ra, tất cả các quan chức có mặt đều sửng sốt.
Sau đó Ngụy Nghiêm lại nói: “Quốc vương Long quốc đi công tác, công tác an ninh còn kém hơn mấy ông chủ lớn. Thật khiến người ta kinh ngạc!”
“Không thể nào! Hộ soái Lê luôn trung thành với quốc vương Long quốc, không thể nào hai lòng. Anh ấy sẽ không bao giờ làm điều như vậy!”
“Đúng vậy, Hộ soái Lê là người cứu quốc vương Long quốc nhiều lần, anh ấy không thể làm ra điều này được!”
“Đúng vậy, nếu Hộ soái Lê định giết quốc vương Long quốc, lần trước quốc vương Long quốc gặp nạn ở phương bắc, Hộ Soái Lê có thể không thể cứu, nhưng Hộ soái Lê đã từ phương nam chạy về phương bắc để cứu quốc vương Long quốc. Hiện tại anh ấy cách vị trí quốc vương Long quốc không xa, tại sao muốn ám sát quốc vương Long quốc trên địa bàn của chính mình làm gì?”
Các quan chức lần lượt nói, họ đều tin rằng Lê Uy Long sẽ không phải là chủ mưu của vụ tấn công này.
“Mọi người đừng quên, Lê Uy Long bây giờ đã là người thừa kế, nếu quốc vương Long quốc chết đi, cậu ta có thể lập tức ngồi vào vị trí quốc vương Long quốc.” Ngụy Nghiêm nói.
Nghe được những lời của Ngụy Nghiêm như vậy, các quan chức có mặt lại sửng sốt và bắt đầu nghi ngờ.
Rốt cuộc, có quá nhiều nghi ngờ về cuộc tấn công vào quốc vương Long quốc vừa rồi. Đó là lý do khi quốc vương Long quốc đi công tác, công tác an ninh là cấp cao nhất, và đặc vụ đối phương không thể xâm nhập vào tòa nhà đối diện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!