Chu Nhược Mai vẫn đang đứng trên chiếc bục phía sau cánh cửa lớn và chứng kiến tất cả những cảnh tượng đẫm máu này, cô đưa hai tay ôm miệng, đôi mắt đỏ lên ngấn nước, cả cơ thể run rẩy vì kinh hãi.
Lê Uy Long không hề muốn Chu Nhược Mai phải nhìn thấy một cảnh đáng sợ như vậy, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc, anh không còn lựa chọn nào khác, điều quan trọng nhất lúc này là phải diệt trừ kẻ thù trước, bảo vệ tính mạng cho Nhược Mai!
Lê Uy Long của hiện giờ giống như một con sói đói vừa lao vào bầy cừu và chỉ trực chờ giết thịt chúng.
Chẳng mấy chốc, một phần ba đám côn đồ đã bị thủ tiêu dưới thanh kiếm giận dữ của anh.
Một cuộc phục kích tưởng chừng hoàn hảo giờ đây đã bị Lê Uy Long biến thành một cuộc thảm sát. Trương gia và băng Hổ Báo hẳn là rất thất vọng.
Tuy nhiên, người của bang Hổ báo cũng rất ngoan cố, bọn chúng vẫn chưa chịu thua và cố gắng chống trả bằng cách nhặt những con dao rơi trên mặt đất để tấn công về phía Lê Uy Long.
Nhưng có vẻ bọn chúng đã không biết lượng sức mình, hơn hai trăm người tấn công bằng dao khi nãy đều đã bại dưới tay Lê Uy Long. Vậy thì vài người còn lại có thể trở thành đối thủ của anh sao??
Về phần Lê Uy Long, lúc này dường như trong tiềm thức của anh không còn bất cứ gì khác ngoài chém giết, anh cứ say sưa vung kiếm khắp xung quanh, màu máu đỏ tung tóe khắp nơi, hòa vào màn mưa mù mịt, một mùi tanh nồng của thịt và máu len lỏi trong luồng không khí ngột ngạt. Tất cả tạo thành một khung cảnh kinh dị, thảm khốc và đầy bi thương.
Chỉ với một thời gian ngắn, hơn một nửa số thành viên của băng Hổ Báo và Trương gia đã bị giết chết, số còn lại đều bị đả thương.
Thấy tình hình không ổn, Ngụy An Khánh buộc phải tự mình dùng súng bắn Lê Uy Long. Trước tình huống này, Ngụy An Khánh chấp nhận hy sinh cả người của mình, miễn sao có thể giết được Lê Uy Long. Hắn ta không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, chỉ cần Lê Uy Long chết là được!
“Pằng...Pằng............."
Có tiếng súng nổ vang lên.
"Á......"
Một vài thành viên của băng Hổ Báo bỗng ngã gục xuống đất.
Những người còn lại đều sửng sốt, tưởng rằng quân tiếp viện của Lê Uy Long đã đến, nên họ lập tức nhìn theo hướng phát ra tiếng súng.
Tuy nhiên, những người này chỉ thấy Ngụy An Khánh đang cầm súng đứng đó, nhìn chằm chằm về phía họ, miệng vẫn đang phì phèo hút thuốc!
Trong lòng mỗi người bất giác hiểu ra rằng chính gã thủ lĩnh này đã bắn họ!
Không ai có thể ngờ rằng chỉ vì muốn giết Lê Uy Long, vị thủ lĩnh mà họ vô cùng nể trọng đã muốn lấy chính họ làm vật hy sinh.
Ngay khi Ngụy An Khánh định bắn Uy Long thêm lần nữa, anh đã phát hiện ra và lập tức đá một con rựa dưới đất về phía hắn!
Thấy một con dao rựa đang lao vun vút trong không trung và chuẩn bị bay về phía mình, Ngụy An Khánh kinh hãi trợn tròn mắt, đôi đồng tử như thể sắp rơi ra!
Trương Minh Thọ, người đang đứng bên cạnh Ngụy An Khánh lúc này, thấy hắn ta quá choáng váng không biết tự tránh đi, ông ta liền vội vàng đẩy hắn ra.
Ngụy An Khánh vừa bị đẩy ra thì con dao rựa đã bay sượt qua người hắn và Trương Minh Thọ, suýt soát đến nỗi đã kịp để lại trên gương mặt xấu xí của hắn một vết cứa nhỏ.
Thoát chết trong gang tấc, cả Ngụy An Khánh và Trương Minh Thọ đều thất kinh hồn vía và đổ mồ hôi đầm đìa.
Hai gã thủ lĩnh này đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong tích tắc, nhưng đâu phải có thể may mắn như thế mãi. Bọn chúng tự cảm thấy rằng không nên nán lại đây lâu thêm nữa.
Sức mạnh của Lê Uy Long hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của họ. Còn ở đây thêm giây phút nào nữa thì nguy cơ bị giết lại càng cao.
Và thế là ngay sau đó hai kẻ hèn nhát vội vã bỏ chạy!
Dù sao thì cuộc phục kích này cũng đã thất bại rành rành, so với thể diện thì mạng sống vẫn quan trọng hơn. Chạy ngay bây giờ thì có lẽ còn giữ được mạng.
Đám đàn em còn lại đang chiến đấu với Lê Uy Long thấy thủ lĩnh của mình đều đã bỏ chạy, chúng trở nên hoang mang vô cùng và chẳng bao lâu sau cũng co giò chạy tán loạn.
Lê Uy Long có sống hay là chết bọn chúng cũng không muốn quan tâm nữa.
Cuối cùng, tất cả bè lũ Trương gia và băng Hổ Báo đều đã đại bại.
Lê Uy Long cũng không để cho bọn chúng đi dễ dàng như vậy. Để ngăn chúng quay lại, anh tiếp tục đá những con dao trên mặt đất về phía đám đông đang bỏ chạy tán loạn như một bầy vịt phía trước.
Vô số dao rựa bay đi vun vút như thể chúng được một vận động viên ném bằng tay thuận, lao thẳng về phía đám tàn quân của băng Hổ Báo và gia đình họ Trương.
"Á! Á! Á............."
Những tên chậm chạp hơn chạy phía sau đã bị dính dao của Lê Uy Long, chúng chỉ kịp hét lên đau đớn trước khi ngã nhào xuống đất.
Đám người chạy phía trước ngoái ra sau và thấy đồng bọn của mình đã bị giết chết, chúng càng sợ hãi hơn và cắm đầu cắm cổ chạy nhanh nhất có thể.
Lúc này họ chỉ muốn tự cứu lấy mình nên càng cố gắng chạy một cách tuyệt vọng và không dám nhìn lại!
Chu Nhược Mai đã được chứng kiến chồng mình đánh bại cả mấy trăm người băng đảng Hổ Báo và đám tay chân của Trương gia chỉ với một thanh kiếm cũ. Cô thực sự không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa....
Cô cứ nghĩ rằng lần này đã gặp họa diệt thân, chắc chắn không còn đường sống, nào ngờ Lê Uy Long đã xuất hiện và hoàn toàn lật ngược tình thế! Nhưng đây rốt cuộc có phải là chuyện vui hay không? Cô cũng không chắc nữa.... Trong lòng cô lúc này chỉ tràn ngập sợ hãi, những cảnh máu me khi nãy đã ám ảnh đầy tâm trí.
Chẳng mấy chốc, đám tàn quân của băng Hổ Báo và Trương gia đã biến mất không còn lấy một dấu vết.
Lê Uy Long cũng không muốn đuổi theo chúng nữa. Việc cấp bách nhất là phải nhanh chóng đưa Chu Nhược Mai rời khỏi đây.
Vì vậy, anh quay lại đưa mắt tìm Chu Nhược Mai ở phía sau cánh cửa nhà máy và nói: "Nhược Mai, mọi chuyện ổn rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Nghe được giọng nói của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai dần trấn tĩnh lại và bắt đầu nhìn xuống đất. Lúc này cô mới nhận ra mình đang đứng ở một nơi cao cách mặt đất khoảng năm mét, liền run rẩy nói: "Trời.....Thế này....Làm sao em có thể nhảy xuống từ độ cao này cơ chứ!?"
"Đừng lo, em cứ nhảy đi! Anh sẽ đỡ bên dưới." Lê Uy Long trấn an.
"Không được đâu, nó cao lắm....bắt em nhảy xuống thế này chẳng khác nào muốn giết em!" Chu Nhược Mai giận dữ nói.
"Anh đã nói rồi mà, anh sẽ đỡ em ở bên dưới! Em không tin anh sao?" Uy Long nói và thầm bật cười trong lòng, không ngờ Chu Nhược Mai lại nhát như vậy, biểu cảm của cô ấy lúc này thực sự rất dễ thương.
"Chịu thôi, em không dám nhảy đâu!! Lỡ như anh không đỡ được thì chẳng phải em sẽ ngã què chân sao?" Chu Nhược Mai nhăn nhó nói.
"Được rồi, được rồi, vậy giờ anh sẽ lên đó và đưa em xuống." Lê Uy Long cũng đành cạn ngôn trước nỗi sợ độ cao này của Chu Nhược Mai và không còn cách nào khác.
Nói xong, anh liền nhảy lên chiếc bục cao, vòng tay ôm quanh eo Nhược Mai và nói trêu chọc: "Ra là em thích như vầy hả??"
"Ai thích chứ! Anh thôi đi!!" Chu Nhược Mai phụng phịu nói và đỏ bừng mặt. Cô đã thấy kỹ năng của Lê Uy Long nhiều lần, cô cảm thấy an tâm hơn khi được anh hộ tống xuống phía dưới, chứ đâu phải vì thích ôm ấp như vậy!
Lê Uy Long mỉm cười im lặng và ôm chầm lấy vợ mình, bằng một động tác chuyên nghiệp nhảy nhẹ nhàng xuống bên dưới.
Khi đã tiếp đất an toàn, Chu Nhược Mai nhìn thấy rất nhiều xác chết bê bết máu nằm la liệt dưới chân mình, cô vô cùng hoảng sợ và run rẩy nói: "Anh đã giết nhiều người như vậy, không sợ bị cảnh sát và hội đồng pháp luật thành phố hỏi tội sao??”
"Đừng lo, anh có cách riêng của mình." Lê Uy Long bình thản nói. Đúng là anh ta đã gây ra một sự việc vô cùng chấn động, hội đồng pháp luật thành phố chắc chắn sẽ không chịu để yên. Nhưng ngay khi bọn họ có ý định bắt anh, Uy Long sẽ ngay lập tức phái lực lượng đặc nhiệm và sư đoàn tinh nhuệ đóng quân bên ngoài thành phố tới.
"Thật chứ??.....Vậy thì mau rời khỏi nơi này thôi!" Chu Nhược Mai không có tâm trạng để lo xa quá nhiều, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi chết chóc này càng sớm càng tốt!
"Được." Lê Uy Long nói, anh cũng không muốn ở lại đây lâu. Vì trời đang ngày càng mưa to, Chu Nhược Mai đã bị ngấm nước mưa, cô phải về nhà ngay và thay đồ trước khi bị cảm lạnh.
Vì vậy, Uy Long cầm theo thanh kiếm dài của cha và cùng Chu Nhược Mai đi về phía chiếc Bugatti Veyron của mình.
Mặc dù Chu Nhược Mai vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt, nhưng lúc này, được tay trong tay với Uy Long tảo bộ dưới mưa, cô cảm thấy hết sức an toàn.
Đây là lần đầu tiên cô và Lê Uy Long đi dạo dưới mưa và nắm tay nhau, đối với Nhược Mai mà nói việc này quả thực là một khoảnh khắc lãng mạn chưa từng có!
Sau khi lên xe, Uy Long trực tiếp lái xe và đưa Chu Nhược Mai về nhà.
Nhược Mai bất giác nhớ lại cảnh Lê Uy Long chiến đấu với hàng trăm người lúc nãy, cô không dám tin rằng bây giờ mình đã thực sự thoát khỏi nguy hiểm.
Cảm giác này giống như vừa thức dậy sau một cơn ác mộng. Khiếp đảm, sợ hãi, bâng khuâng và đầy hồi hộp.
Chứng kiến cách Lê Uy Long giết người vừa rồi, Nhược Mai thậm chí còn cảm thấy sợ và lo lắng hơn nếu phải nói với anh về việc mẹ cô đã đuổi ông Dương đi như thế nào.
Nếu anh ấy biết được cái chết của cha mình có liên quan trực tiếp đến mẹ cô, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được!
Vì vậy, mặc dù chính Chu Nhược Mai cũng không ưa nổi tính khinh người của To Lệ Bình, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể phản bội mẹ ruột của mình. Nếu còn có thể giúp bà ấy che giấu, cô vẫn sẽ làm.
.............
Sau khi trốn thoát, Ngụy An Khánh tìm cách trở lại lãnh thổ bang Hổ Báo, trình báo lại với Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu về sự thất bại của kế hoạch. Cả hai người này nghe được đều bị sốc và không tin nổi vào tai mình.
"Kế hoạch của chúng ta đã được sắp xếp chi li hoàn hảo đến vậy, làm sao mà lại thất bại được?" Cao Kim Bình hay tin rất nhiều anh em trong bang đã bị giết, nhưng không Lê Uy Long lại không hề hấn gì, hắn nổi giận đùng đùng và lập tức hỏi lại Ngụy An Khánh.
"Kế hoạch của Anh lớn và Võ Trung Hiếu thực sự hoàn hảo, nhưng… nhưng chúng ta thực sự đã đánh giá thấp sức mạnh của Lê Uy Long. Hắn ta thực sự là một cỗ máy giết người. Hơn hai trăm người nhà họ Trương bị hắn giết chết trong nháy mắt. Không những không giết được hắn mà lực lượng của chúng ta còn bị tổn thất nặng nề!" Ngụy An Khánh cố gắng phân trần.
"Không phải các anh yêu cầu phục kích hắn ta bằng súng sao? Một cây dao của hắn mà có thể đánh bại bao nhiêu họng súng của anh em trong bang như vậy sao?" Võ Trung Hiếu cau mày hỏi.
"Chúng tôi cũng giăng sẵn một cuộc phục kích trong nhà máy theo kế hoạch của anh với tất cả số súng đạn mà chúng tôi được cấp. Nhưng hắn ta mạnh đến nỗi có thể lấy dao ngăn đạn. Thật tôi chưa bao giờ được chứng kiến một việc phi lý như thế trên đời. Nên chúng tôi không thể nào giết được hắn!" Ngụy An Khánh vừa nói vửa vung tay minh họa.
"Dùng dao để chặn đạn? Lê Uy Long này lại có thể chặn đạn bằng dao?" Cao Kim Bình nghi ngờ hỏi.
"Vâng, anh lớn! Tất cả những anh em trốn thoát đều có thể làm chứng." Ngụy An Khánh cố gắng vớt vát.
Những kẻ chạy thoát khỏi cơn cuồng phong của Lê Uy Long đều lần lượt đứng ra làm chứng cho điều phi lý mà Ngụy An Khánh vừa nói:
"Những gì anh Ngụy An Khánh nói đều là sự thật, và tôi có thể làm chứng.Hắn như một người ngoài hành tinh. Hắn chỉ dùng một con dao mà có thể lia đứt đôi người không biết bao nhiêu anh em của chúng ta. Chết tiệt!"
"Đúng! Thật kinh khủng! Tôi thì cho rằng hắn ta là một tên ma kiếm. Các anh chưa nghe thấy bao giờ sao? Chỉ cần hắn ta vung dao lên là anh em trong bang ngã xuống như ngả rạ! Hình như hắn ta không hề bị một vết thương nào! Khủng khiếp!"
"Chúng ta có hằng trăm người mà không thể làm cho hắn xước xát một cái móng chân! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, thật tôi chưa bao giờ thấy một người nào lại mạnh mẽ như vậy!"
"Tôi thậm chí còn nhìn thấy hắn ta bắn cả nước mưa để giết người. Cây, tre và đá hắn ta đều có thể dùng như dao kiếm."
"Lê Uy Long đó như một con quỷ vậy! Cho dù có thêm bao nhiêu người đi nữa chúng ta cũng không thể nào giết nổi hắn ta!"
Với nỗi kinh hoàng vừa phải trải qua, những lời kể về Lê Uy Long từ miệng bọn chúng ngày càng xa sự thật. Chúng nói về anh như nói về một vị thần thiêng liêng, bất tử.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!