“Mọi người đều đã thấy rõ chiến công của hộ soái Lê, không cần nói thêm. Tôi muốn đích thân đi tới thành phố Quốc Hòa!” Quốc vương Long quốc nói.
Các quan chức khi nghe thấy quốc vương Long quốc nói muốn đi tới thành phố Quốc Hòa thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Quốc vương, ngài tới thành phố Quốc Hòa làm gì?” Một vị quan chức hỏi.
“Cuộc chiến ở thành phố Quốc Hòa lần này, các tướng sĩ của Long quốc chúng ta đều chiến đấu anh dũng, đẫm máu và hăng hái giết địch. Vì bảo vệ thành phố Quốc Hòa mà không ít tướng sĩ Long quốc đã bỏ mạng. Tôi muốn đích thân tới thành phố Quốc Hòa để khen ngợi các tướng sĩ nơi này!” Quốc vương Long quốc nói.
“Quốc vương, tuyệt đối không thể đi!” Một vị quan chức nói.
“Có gì mà không thể?” Quốc vương Long quốc hỏi lại.
“Thành phố Quốc Hòa vừa được bình định, rất có thể còn sót lại quân địch, tôi sợ rằng nếu ngài đi tới thành phố Quốc Hòa thì sẽ gặp nguy hiểm.” Vị quan chức này nói.
“Hộ soái Lê đã tiêu diệt hết quân địch ở thành phố Quốc Hòa, cũng đã một lưới bắt gọn hết đặc công của quân địch, lấy đâu ra quân địch còn sót lại chứ?” Quốc vương Long quốc nói.
“Đặc công của quân địch đâu đâu cũng có, lần này quân địch tiến công Long quốc ta một cách trắng trợn như vậy, khẳng định là đã ủ mưu từ lâu, chắc chắn trước đó chúng đã phái rất nhiều đặc công thâm nhập vào nội bộ Long quốc ta. Mặc dù có thể đặc công ở thành phố Quốc Hòa đã bị một lưới tóm gọn, nhưng ở những thành phố khác vẫn còn rất nhiều đặc công của quân địch. Nếu để đặc công của quân địch biết ngài muốn xuôi nam, rất có thể chúng sẽ lại lẻn vào thành phố Quốc Hòa, ra tay với ngài.” Vị quan chức này nói.
“Đúng vậy, quốc vương, ngài không nên tới thành phố Quốc Hòa vào thời điểm này.” Lại thêm một vị quan chức khuyên nhủ anh ta.
“Quốc vương, ngài là quốc vương của một nước, tạm thời không thể đi tới một thành phố vừa mới dẹp yên chiến loạn như thành phố Quốc Hòa. Nếu chẳng may ngài gặp bất trắc gì, hậu quả không thể nào lường được!” Lại một vị quan chức khác nói.
Thế nhưng ý quốc vương Long quốc đã quyết, thấy nhiều quan chức ngăn cản mình như vậy, anh ta rất không hài lòng, anh ra không kiên nhẫn nói: “Các ông đều lo lắng quá rồi đó, chiến trường ở phía Bắc ta cũng chưa từng sợ hãi mà lại đi sợ thành phố Quốc Hòa đã thắng lợi hoàn toàn sao?”
“Quốc vương, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao? Ngài cũng đã từng bị tên tướng làm phản Hàn Hồ uy hiếp. Chiến loạn ở thành phố Quốc Hòa vừa mới ổn định, có quá nhiều nhân tố không các định tồn tại, xin ngài hãy nghĩ lại được không?” Một vị quan chức khác khuyên ngăn.
“Thành phố Quốc Hòa có hộ soái Lê ở đó, tôi sẽ không có chuyện gì đâu. Các ông không cần khuyên nữa!” Quốc vương Long quốc nói.
“Nhưng phía Bắc không thể thiếu ngài! Một khi ngài đi, nước Sư Quốc sẽ có thể tấn công phía Bắc thêm một lần nữa bất cứ lúc nào!” Một vị quan chức thấy không thể nào ngăn cản quốc vương tới phía Nam nên chỉ có thể nói ra lý do này.
“Trận chiến ở thành phố Quốc Hòa của hộ soái Lê đã uy chấn thiên hạ, nước Sư Quốc, Lang quốc và nước Dẫn Dao nghe tin đã sợ mất mật từ lâu, nào dám coi thường Long quốc chúng ta nữa? Tôi tới phía Nam, ngoài việc muốn chia buồn với các tướng sĩ thì còn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hộ soái Lê!” Quốc vương Long quốc nói.
“Không biết quốc vương có chuyện gì muốn bàn bạc với hộ soái Lê?” Một vị quan chức hỏi.
“Đây là cơ mật, tôi không muốn nói với các ông!” Quốc vương Long quốc lại mất kiên nhẫn trả lời.
Các quan chức nghe quốc vương nói như vậy thì không dám hỏi thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!