"Được rồi." Chu Nhược Mai không muốn ở đây lâu thêm một phút nào nữa, vì vậy cô đi bộ đến chiếc Lamborghini của mình cùng với Lê Uy Long.
Về đến xe, Chu Nhược Mai nhặt chiếc vali nhỏ chứa 2 000. 000. 000 tiền mặt, đặt nó vào xe, rồi ngồi vào ghế phụ bên tay lái.
Lê Uy Long cầm vô lăng và nổ máy chiếc Lamborghini.
"Anh đang theo dõi tôi à?" Chu Nhược Mai hỏi khi ngồi trong xe.
"Sao em lại nghĩ tôi theo dõi em?" Lê Uy Long bối rối trước câu hỏi của Chu Nhược Mai.
"Nếu không phải là anh đang theo dõi tôi thì làm sao anh có thể qua đây trùng hợp và đúng lúc như thế?" Chu Nhược Mai hỏi lại.
"Hôm nay tôi trở về nhà cha nuôi tôi cùng với Thiên Thành để thu dọn đồ đạc cho ông. Khi chuẩn bị về tôi lại thấy em lái xe vào khu rừng này vì vậy tôi đã đi xem. Tình cờ tôi ở đây đúng lúc em gặp nạn." Lê Uy Long giải thích.
"Nhà của cha ở gần đây?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy. Ngôi nhà phía trước là nhà của cha tôi." Lê Uy Long nói.
"Đây thực sự là một sự trùng hợp!" Chu Nhược Mai thở dài. Nếu không phải Lê Uy Long tình cờ mà đến đây thì sự thể hôm nay không biết thế nào! Cô bối rối nghĩ.
Lê Uy Long cũng nói điều tương tự với Nguyễn Tú Hằng đêm qua khi cô ấy gặp nạn ở câu lạc bộ Wonderland. Và hôm nay lại đến Chu Nhược Mai gặp hiểm nguy ở đây, anh cũng tình cờ đến. Đó thực sự là những sự trùng hợp may mắn.
"Tôi phải kể với Tú Hằng những gì tôi gặp tối nay để làm tư liệu cho cuốn tiểu thuyết của cô ấy." Chu Nhược Mai nói.
"Thật đáng xấu hổ! Em không xấu hổ khi nói với cô ấy chuyện nhẹ dạ cả tin của mình lần này sao?" Lê Uy Long mỉm cười.
"..." Chu Nhược Mai cũng nghĩ về điều đó. Nếu Nguyễn Tú Hằng biết rằng vì một phút ngớ ngẩn cô bị lừa bởi một kẻ lang thang thất nghiệp, chắc có lẽ cô ấy phải cười rơi cả hàm răng ra mất!
Lê Uy Long đậu xe bên cạnh chiếc jeep, sau đó mở cửa và di chuyển dồ đạc còn lại của người cha yêu quý vào chiếc Lamborghini.
Một lúc sau, Thiên Thành quay lại.
Lê Uy Long không cần hỏi cũng biết Thiên Thành đã xử lý ổn thỏa kẻ giết thuê giả mạo đó.
"Tôi sẽ đưa chị dâu của cậu về. Cậu có thể không cần phải đi cùng tôi về nữa." Lê Uy Long nói với Thiên Thành.
"Được rồi." Thiên Thành nói.
Vì vậy, Lê Uy Long lái chiếc Lamborghini và về nhà với Chu Nhược Mai.
Họ trở về nhà đúng lúc Nguyễn Tú Hằng vừa hoàn thành trang tiểu thuyết thứ 12.
"Nhược Mai, hóa ra là cậu đi đón Lê Uy Long về! Đi đón chồng thì là chuyện tự nhiên và đơn giản thôi mà, vậy mà cậu lại giấu tớ! Chuyện đó thì có gì đáng xấu hổ đâu?" Nguyễn Tú Hằng đùa bạn.
"Cậu nói vớ vẩn gì thế? Tớ có đi đón anh ta đâu. Tớ gặp anh ta trên đường về, nên tớ đi cùng anh ta về nhà thôi." Chu Nhược Mai đỏ mặt giải thích.
Bây giờ thì cô đã từ bỏ ý định kể cho Nguyễn Tú Hằng nghe về vụ bị lừa ngớ ngẩn mà cô dính lứu vào khi nãy.
"Chà, Thôi được rồi tớ không chọc cậu nữa. Xem mặt cậu đỏ ửng lên kìa! Cậu định làm gì thế? Tối nay tớ sẽ ngủ một mình trong phòng riêng." Nguyễn Tú Hằng nói.
"Tại sao hôm nay cậu lại muốn ngủ trong phòng một mình?"
Cũng giống như Tú Hằng tối qua, hôm nay Chu Nhược Mai đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng đáng sợ. Cô cần một người ngủ cùng, nhưng Tú Hằng lại đề nghị điều trái khoáy đó.
"Tớ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến cậu và Lê Uy Long!" Nguyễn Tú Hằng thành thật nói.
"Ảnh hưởng gì? Anh ta ngủ phòng của anh ta, tớ ngủ phòng của tớ. Làm gì có ảnh hưởng gì được chứ?" Chu Nhược Mai thẹn thùng cố gắng cãi.
"Vậy nếu anh ta lẻn vào phòng của cậu giữa đêm, thì nếu tớ ở đó sẽ không thuận tiện lắm!" Nguyễn Tú Hằng tưởng tượng. Cô nghĩ rằng điều đó rất có thể xảy ra.
"Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa! Chẳng bao giờ xảy ra những điều như vậy được cả!" Chu Nhược Mai lại đỏ mặt.
"Ai biết được!" Nguyễn Tú Hằng cao giọng đùa dai.
"Không biết! Tối nay cậu phải ngủ với tớ. Nếu không thì không bạn bè gì nữa hết!" Chu Nhược Mai đe dọa.
"Được rồi, được rồi… Chúng ta đang ở cùng nhà thì cũng nên nhường nhịn nhau. Uy Long, anh đừng trách tôi nhé. Vợ anh đe dọa tôi nếu tôi không ngủ với cô ấy đấy!" Tú Hằng làm ra vẻ phụng phịu nói.
"Tùy ý hai người, không cần quan tâm đến tôi đâu." Lê Uy Long nói.
Do đó, tối nay Nguyễn Tú Hằng và Chu Nhược Mai lại ngủ với nhau.
………
Giữa đêm, Lê Uy Long đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng hét.
"Đừng! Đừng!"
"Cứu! Cứu tôi!"
Trực giác trong một sĩ quan quân đội thần sầu được đánh thức ngay lập tức! Đó là giọng của Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng phát ra từ phòng bên cạnh.
Lê Uy Long khẩn cấp. Có thể là kẻ nào đó đã lẻn vào phòng của họ và làm điều gì sai trái?
Ngay lập tức, Lê Uy Long nhảy ra khỏi giường mà không kịp mặc quần áo. Anh ta vội ra chạy ra khỏi phòng, hướng tới căn phòng mà Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đang ngủ.
Lê Uy Long chụp tay nắm cửa và thấy rằng cửa không bị khóa, vì vậy anh xông thẳng vào phòng và bật đèn.
Đèn bật lên, anh quét mắt khắp căn phòng nhưng không tìm thấy một ai khác trong phòng của họ! Chỉ có hai cô gái trong bộ đồ ngủ đang vật vã la hét trên giường!
Lê Uy Long ngạc nhiên. Không có ai ở đây thì họ vừa kêu cứu làm gì?
"Cứu tôi với!"
"Không!"
Lúc này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều thét lên cùng một lúc! Cả hai toát mồ hôi và khuôn mặt hiển hiện lên vẻ đau đớn vô cùng.
Cuối cùng Lê Uy Long cũng hiểu rằng cả hai đang gặp ác mộng cùng một lúc.
Cách duy nhất là đánh thức họ dậy. Lê Uy Long lập tức quyết định.
"Này, dậy đi các cô." Lê Uy Long nói to một cách thận trọng, vì sợ làm họ sợ.
Sau vài lần lay gọi cuối cùng hai cô gái mới tỉnh giấc.
Khi Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng mở mắt họ thấy Chu Uy Long chỉ mặc độc mỗi chiếc quần ngủ đứng bên giường, họ lại hét lên sợ hãi.
"Ah! Anh kia! Anh muốn làm gì?" Tú Hằng vội vàng lấy tay che mắt và hét to.
"Lê Uy Long, tôi không nghĩ anh là loại người như vậy! Cút ra ngoài đi!" Chu Nhược Mai hét lên và ném chiếc gối vào Uy Long.
Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa giải thích: "Tôi vừa nghe thấy các cô hét lên. Tôi nghĩ rằng có kẻ nào đó đột nhập vào trong phòng nên tôi vội chạy vào. Tôi… không phải là người như các cô nghĩ. Các cô … vừa gặp ác mộng phải không?"
Anh ta lắp bắp từng lời vì chưa bao giờ gặp một tình huống dở khóc dở cười như vậy cả.
Nghe những lời của Lê Uy Long, Nhược Mai và Tú Hằng mới thực sự tỉnh giấc, nhận ra rằng cả hai vừa gặp cơn ác mộng khủng khiếp.
Tối qua Nguyễn Tú Hằng đã trải qua cảnh máu me ở Câu lạc bộ Wonderland của bang Hổ Báo, còn tối nay Chu Nhược Mai lại gặp những phút giây kinh hoàng trong khu rừng hoang vắng. Họ không gặp ác mộng mới là điều kì lạ!
"Tôi … Đúng là tôi có gặp ác mộng, nhưng tôi không muốn anh vào đây trong bộ dạng thế này! Anh ra ngoài lập tức giùm tôi!" Chu Nhược Mai nói.
"Phải, làm sao anh có thể xông thẳng vào phòng phụ nữ một cách đột ngột như thế? Lại còn không mặc quần áo tử tế vào. Anh làm chúng tôi sợ chết khiếp!" Nguyễn Tú Hằng buông tay che mắt, cũng tức giận nói.
Mặc dù cô ra vẻ giận dữ như vậy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lê Uy Long, và không thể rời đi được nữa.
Lúc này, Lê Uy Long đang cởi trần, cơ bắp mạnh mẽ hiện lên. Vài vết sẹo mờ nhạt ẩn hiện trên cơ thể.
Mặc dù Chu Nhược Mai là vợ của Lê Uy Long, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể lực lưỡng này của anh ta trước đó. Cô không ngờ chồng mình lại trông nam tính, mạnh mẽ đến thế.
Hai cô gái không những nhìn những cơ bắp trên người anh ta mà còn không thể không đảo mắt xuống ...
Lê Uy Long nhìn theo ánh mắt của hai người phụ nữ, và đột nhiên có chút xấu hổ.
"Được rồi. Như thế này thì tệ quá! Tôi sẽ đi ra ngoài ngay bây giờ." Lê Uy Long cảm thấy như mình đã rơi vào hang sói. Thật nguy hiểm khi ở đây thêm một lúc nữa. Vì vậy anh ta lập tức quay lại và bước ra khỏi phòng.
Sau khi Lê Uy Long rời đi, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng không thể bình tĩnh ngay lại được. Trong lòng hai cô gái đều tràn ngập hình ảnh của người đàn ông vừa đi khỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!