“Được, tôi lập tức gọi cho Nhược Mai!” Chu Hòa nói xong liền lấy điện thoại ra tìm số của Chu Nhược Mai.
Lúc này, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đang ngồi ở trong phòng, là Lê Uy Long bảo các cô tránh đi.
Bởi vì Lê Uy Long muốn sắp xếp phương án tác chiến với chúng tướng sĩ, không hợp để Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nghe thấy.
Di động của Chu Nhược Mai đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn thì thấy là bố cô gọi đến, bèn lập tức ấn nghe máy.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Nhược Mai, không phải Lê Uy Long đồng ý cứu Lệ Ngọc và Hoàng Lâm ư? Sao đến giờ vẫn không có hành động gì vậy?” Chu Hòa hỏi.
“Uy Long từng nói sẽ cứu thì anh ấy nhất định sẽ cứu. Cụ thể cứu lúc nào thì con cũng không rõ ràng lắm.” Chu Nhược Mai nói.
“Hiện giờ Lệ Ngọc và Hoàng Lâm bị quân địch treo trước cửa lớn nhà họ Trần đánh tàn nhẫn, đã bị đánh đến chết đi sống lại rồi. Nếu Lê Uy Long còn không mau chóng đi cứu thì hai đứa nó sẽ bị quân địch đánh chết mất!” Chu Hòa nói.
“Thế mà lại có chuyện này ư?” Chu Nhược Mai vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, hiện giờ quân địch đánh bọn nó ngay trước mặt mọi người, còn tiến hành phát trực tiếp hiện trường nữa. Vậy nên chúng ta mới biết được.” Chu Hòa nói.
“Vậy con đi hỏi Uy Long để anh ấy mau chóng đi cứu người!” Chu Nhược Mai nói.
“Được, con nhanh đi đi, nếu chậm trễ e là chỉ có thể nhặt xác cho Lệ Ngọc và Hoàng Lâm thôi.” Chu Hòa nói.
“Bố, không nói nhiều như vậy nữa, con đi hỏi xem sao rồi nói. Lát nữa con sẽ hồi âm cho bố.” Chu Nhược Mai nói xong liền cúp máy, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trong phòng khách.
Sớm đã có nhân viên tình báo đến báo cáo chuyện Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị sĩ binh của Arnold treo trước nhà họ Trần đánh cho Lê Uy Long biết.
Lúc này Lê Uy Long cũng đang xem video Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị quân địch quất roi đánh.
Thấy Chu Lệ Ngọc bị quân địch quất roi đến mức da tróc thịt bong, trong lòng Lê Uy Long đã vô cùng tức giận.
Tuy Chu Hoàng Lâm cũng bị quất roi, nhưng anh lại không có bất cứ đồng tình nào với anh ta. Bởi vì anh ta đã sớm có ý muốn theo địch, rơi vào hoàn cảnh hiện giờ hoàn toàn là anh ta gieo gió gặt bão thôi.
Hơn nữa, lúc Chu Hoàng Lâm bị quất roi, anh ta không ngưng khóc, không ngừng cầu xin tha thứ. Mà Chu Lệ Ngọc bị đánh đến chết đi sống lại đều không kêu một tiếng!
Đây chính là khác biệt!
Chu Lệ Ngọc có cốt khí hơn Chu Hoàng Lâm nhiều!
Lê Uy Long rất muốn cứu Chu Lệ Ngọc ra sớm một chút, nhưng hiện giờ cách thời gian hành động đã định còn mười lăm phút nữa.
Nếu đột nhiên hành động trước sẽ nhiễu loạn đến kế hoạch chiến đấu, đám tướng sĩ vội vàng xuất chiến sẽ vô cùng bất lợi.
Anh không thể vì cứu một mình Chu Lệ Ngọc mà nhiễu loạn bố trí của mình, không để ý đến tính mạng của hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ được.
Vậy nên, lúc này Lê Uy Long chỉ có thể nhịn, hy vọng Chu Lệ Ngọc có thể cố gắng qua được mười lăm phút cuối cùng này!
Lúc này, Lê Uy Long đột nhiên nhìn thấy Chu Nhược Mai vội vàng từ trong phòng đi ra. Anh bèn hỏi: “Nhược Mai, không phải anh đã bảo em ở trong phòng ư? Em chạy ra đây làm gì?”
“Uy Long, giờ hai chị em Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị quân địch đánh đến chết đi sống lại, anh có biết không?” Chu Nhược Mai vừa đi đến vừa nói.
“Anh biết, anh đang xem video bọn họ bị đánh.” Lê Uy Long đáp.
Lúc này, Chu Nhược Mai mới nhìn thấy máy tính ở trước mặt Lê Uy Long đang phát trực tiếp video Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị quân địch quất roi.
“Nếu anh đã biết rồi thì vì sao anh còn không đi cứu bọn họ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh chắc chắn sẽ cứu bọn họ, nhưng giờ còn chưa đến lúc!” Lê Uy Long nói.
“Anh nhìn bọn họ bị đánh thảm như vậy rồi, rốt cuộc đến khi nào mới là đúng lúc? Hiện giờ không đi cứu, đợi lát nữa liền phải nhặt xác cho họ rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Chuyện của anh không cần em nhúng tay vào, anh tự có chừng mực!” Lê Uy Long là thống soái của vạn quân, lo lắng suy nghĩ cho tính mạng hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ. Cho dù vợ anh ra mặt, anh cũng tuyệt đối không dao động kế hoạch của mình!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!