Biệt thự núi Mây.
"Tú Hằng, sao tối nay cậu có vẻ lạ thế? Cậu có ổn không?"
Chu Nhược Mai hỏi Nguyễn Tú Hằng khi hai cô ngồi trò chuyện. Đầu óc của cô ấy như ở trên mây và tâm trạng thì có vẻ không ngừng lo lắng, sợ sệt một điều gì đó.
"À… ừm… Mình có hơi lơ đãng vì đang tìm ý tưởng để viết tiếp cuốn tiểu thuyết." Nguyễn Tú Hằng vội viện một lý do.
Nhưng thực sự cảnh tượng kinh hoàng toàn máu và máu ở câu lạc bộ Wonderland tối nay không ngừng hiển hiện trong tâm trí cô làm Nguyễn Tú Hằng liên tục bị phân tâm khi nói chuyện với người bạn gái Chu Nhược Mai của mình.
"Vậy sao? Tức là hôm nay cậu chưa viết chương mới à?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, hôm nay chuyển nhà nên tớ thấy hơi mệt, chưa viết thêm được chữ nào cả." Trải qua một loạt sự việc kinh hoàng như hôm nay, dĩ nhiên Tú Hằng không có tâm trí nào để viết bài.
"Chà, thế thì gay thật! Như vậy lâu dần sẽ dẫn đến việc mất độc giả nhỉ!", Nhược Mai lo lắng nói.
"Không sao đâu, tớ sẽ viết bù vào ngày mai. Bây giờ tớ thấy hơi buồn ngủ rồi." Tú Hằng vờ dụi mắt và nói.
"Được, vậy tớ đưa cậu lên phòng nghỉ ngơi nhé!" Nhược Mai nói.
"Lên phòng? Tớ ngủ ở phòng nào vậy?" Tú Hằng ngạc nhiên hỏi.
“Thì là phòng tớ chứ đâu! Tối nay cậu chung với tớ đi! Chị em ta đã không ngủ cùng nhau một thời gian dài rồi." Chu Nhược Mai mỉm cười nói.
"Chuyện này đâu có được? Nếu tớ ngủ chung với cậu, Uy Long sẽ không hài lòng đâu!" Tú Hằng bối rối nói. Nói gì thì nói, Chu Nhược Mai vẫn là người đã có chồng. Làm như vậy khác nào Tú Hằng trở thành kỳ đà cản mũi hai người họ?
Mặc dù cô biết rằng Nhược Mai chưa từng chung giường với Lê Uy Long trước đó. Nhưng sau lễ cưới tháng trước, biết đâu Chu Nhược Mai đã chấp nhận anh ta rồi thì sao?
"Anh ấy có thể có ý kiến gì chứ? Bọn tớ đâu có ngủ chung đâu! Anh ấy ngủ trong phòng anh ấy. Còn cậu thì ngủ với tớ. Chuyện này có gì lạ đâu?" Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
"À...., nếu vậy, chúng ta ngủ chung một đêm cũng được ha!" Tú Hằng khẽ thở phào. Tối nay cô thực sự sợ đến mức không dám ngủ một mình, những kí ức về câu lạc bộ Wonderland vẫn ám ảnh trong tâm trí cô, thật may vì Nhược Mai đã có ý tưởng này.
Người cha nuôi đã chết một cách bi thảm dưới tay kẻ xấu, xương cốt ông ấy còn chưa lạnh và mối thù này vẫn chưa được trả, vậy nên lúc này Lê Uy Long vẫn còn rất đau buồn và suy tư, cho dù lúc này Nhược Mai muốn anh nằm chung, anh cũng không có tâm trạng.
Sau khi Nhược Mai và cô bạn Tú Hằng đã đi nghỉ, Lê Uy Long cũng lặng lẽ về phòng mình.
Ngày hôm sau, nghe lời Uy Long, Nhược Mai đã đi làm lại, cô tiếp tục công việc ở Tập đoàn Galaxy.
Còn Nguyễn Tú Hằng thì ở lại trong biệt thự để viết tiếp tiểu thuyết dang dở.
Lê Uy Long cảm thấy rằng ở cùng Tú Hằng một mình trong biệt thự như vậy thật không ổn lắm, vì vậy anh đã yêu cầu Thiên Thành lái xe đến và đưa mình quay trở lại nơi ở cũ của cha nuôi bên ngoài vùng ngoại ô. Anh muốn xem xét những đồ đạc còn lại của ông Dương.
Vào lễ cưới được tổ chức tháng trước, vị thiếu gia trẻ Dương Văn Thành đã tặng anh một chiếc xe hiệu Bugatti Veyron, còn cậu chủ Đàm Phong thì tặng một chiếc Lamborghini.
Hiện tại anh đã cho Chu Nhược Mai sử dụng chiếc Lamborghini để đi làm, còn anh sẽ dùng chiếc Bugatti Veyron. Nhưng hôm nay Lê Uy Long không muốn lái xe, vì vậy anh đã yêu cầu Thiên Thành làm việc này, dù sao, Uy Long cũng muốn đi tới đó cùng Thiên Thành.
Khi vừa đến khu nhà cũ của ông Dương Văn Đoàn, trong lòng Lê Uy Long lại dấy lên một nỗi buồn khôn tả. Cảnh vật thì vẫn như xưa, nhưng giờ đây cha anh đã không còn nữa.
Uy Long bước vào căn phòng nơi ông Dương ở trước kia và cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc trong phòng. Trong lúc đó, anh đã tìm thấy những tấm huy chương và chứng nhận của ông. Có đầy đủ các loại huân chương hạng nhất, hạng hai và hạng ba được cất trữ cẩn thận trong rương gỗ. Tất cả đều là những tấm huy chương danh giá được trao tặng bởi Bộ quốc phòng quốc gia. Nhìn chúng, Uy Long lại càng đau lòng và ôm mặt khóc nghẹn. Trong lúc ông ấy cần anh nhất, anh lại không có mặt, giờ đây anh đã không còn cơ hội nào để báo hiếu nữa......
..............
Trong khi Chu Nhược Mai đang làm việc, tên sát thủ bí ẩn mà cô ngấm ngầm liên lạc trên Internet đã gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh ta đã đến thành phố Quốc Hòa và yêu cầu cô chuẩn bị 2 tỷ tiền mặt, rồi mang tiền đến vùng ngoại ô lúc 9 giờ tối giao cho hắn.
Chừng nào nhận được tiền, sát thủ này mới có thể giúp cô giết Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục.
Như vậy, cái giá cho mạng sống của Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục mỗi người là 1 tỷ đồng.
Chu Nhược Mai đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về tên sát thủ bí ẩn này và biết rằng anh ta là kẻ ra tay rất sạch sẽ, thần không biết, quỷ không hay, và đặc biệt là chưa bao giờ thất bại. Vì vậy, Nhược Mai rất tin tưởng vào sức mạnh của anh ta.
Lần này, Chu Nhược Mai quyết định mạo hiểm một lần nên đã yêu cầu sát thủ này giết Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục để trả thù cho ông Dương.
Cô cảm thấy đây là cách duy nhất để bù đắp lỗi lầm của mẹ mình khi đã đuổi Dương Văn Đoàn ra khỏi nhà giữa đêm khiến ông chết thảm thương dưới bàn tay kẻ xấu. Nếu không, trong tương lai để Lê Uy Long biết được chuyện này, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho bà.
Vì vậy, khi được nghỉ làm vào buổi chiều, Chu Nhược Mai đã đến ngân hàng để rút 2 tỷ tiền mặt và bỏ vào một chiếc vali nhỏ.
Sau khi rút tiền, cô trở về nhà trước.
Khi cô trở về căn biệt thự trên đồi Mây, Nguyễn Tú Hằng vẫn đang ở nhà một mình còn Lê Uy Long thì vắng mặt, Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi: "Tú Hằng, Uy Long đâu?"
Lúc này, Tú Hằng đang tập trung vào màn hình chiếc máy tính trước mặt nên nói mà không ngoảnh lại: "Anh ấy đã đi ra ngoài từ sáng sớm, tớ cũng không biết anh ấy đã đi đâu."
Hôm qua, Tú Hằng đã không đăng chương truyện mới. Vì vậy cô đã hứa với độc giả rằng sẽ bù đắp cho họ vào ngày hôm nay bằng việc thêm vào truyện nhiều chi tiết kịch tính mới và gia tăng số lượng chương bình thường. Bây giờ Tú Hằng đang tràn đầy cảm hứng nên cô không có thời gian để nói chuyện cụ thể với Chu Nhược Mai.
Thấy Tú Hằng đang bận rộn làm việc, Nhược Mai cũng không muốn làm phiền cô ấy quá nhiều, vì vậy cô đi vào bếp để lấy một ít đồ ăn.
Nhược Mai nghĩ lúc này Lê Uy Long không ở nhà lại là chuyện tốt, nếu không cô sẽ phải đau đầu viện một lý do gì đó để ra ngoài gặp sát thủ kia mà không khiến anh ấy nghi ngờ.
Do đó, cô cũng không muốn gọi cho Lê Uy Long để hỏi xem anh đang ở đâu.
Có điều, khi Uy Long không có ở nhà, sẽ không có ai nấu ăn cho cô, vì vậy Nhược Mai đành phải tự làm chuyện này.
.............
Xiao Potian đã về nhà cũ của bố nuôi để sắp xếp lại các đồ đạc. Anh dành cả ngày để ngắm nhìn mọi thứ và tưởng nhớ đến cha mình, nên không muốn đi đâu cả.
Đây là nơi anh lớn lên, nó gắn với rất nhiều kỷ niệm ấu thơ của anh.
Bây giờ người cha nuôi đột nhiên qua đời, Lê Uy Long thực sự không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng anh thực sự đau buồn khôn tả.
Tâm trạng của Thiên Thành cũng không khá hơn bao nhiêu, anh không biết làm cách nào để an ủi Lê Uy Long, nên chỉ đành đứng im lặng quan sát.
Mặc dù Trương gia đã điều tra ra rằng Lê Uy Long chỉ là một người lính đặc nhiệm bình thường vào đêm qua, nhưng sau đó, bọn họ đã hay tin Lê Uy Long và Thiên Thành đột nhập vào lãnh thổ của Lưu Bảo Thục và giết chết rất nhiều thành viên của bang Hổ Báo. Vì vậy, Trương gia cũng e dè và chưa dám hành động gì. Kể cả bang Hổ Báo sau khi chịu một nỗi nhục như vậy, bọn chúng cũng không dám hấp tấp mà trở nên cẩn thận hơn hẳn, im ắng chờ thời cơ.
Hơn nữa, Trương gia thấy rằng một nhân vật tầm cỡ như Thiên Thành lại có vẻ như rất nghe lời Lê Uy Long, vì vậy bọn họ cũng không dám gây chuyện.
Gia đình họ Trương này muốn chờ băng Hổ Báo ra tay trước, khiến cho Lê Uy Long dần suy yếu, sau đó mới nhân cơ hội xử lý anh. Dù sao, trước mắt vẫn còn bảy ngày, họ không cần phải vội vàng.
Về phần băng Hổ Báo, bọn chúng đã tiếp thu lời khuyên của quân sư Võ Trung Hiếu, nên đã quyết định chờ Trương gia hành động trước.
Tất cả bọn họ đều là những con cáo già, không ai muốn mạo hiểm trước mà chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi.
...........
Sau khi Chu Nhược Mai nấu ăn xong, cô ngồi ăn tối cùng với Nguyễn Tú Hằng. Cả hai vui vẻ nói một vài chuyện cũ hồi còn đi học. Nhưng trong lòng Chu Nhược Mai lúc này vẫn canh cánh một nỗi lo.
Sau bữa tối, Tú Hằng tiếp tục công việc viết lách của mình, trong khi Chu Nhược Mai tranh thủ kiểm tra thời gian.