Chu Nhược Mai nhìn thấy là Lê Uy Long gọi điện thoại đến, lập tức vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, lập tức nghe máy.
"Uy Long, bây giờ anh đang ở đâu vậy? Sao lại gọi điện thoại cho em thế?" Chu Nhược Mai kích động hỏi liên tục.
"Anh đang ở khu vực chiến đấu phía nam, anh rất nhớ em, cho nên gọi điện thoại cho em." Lê Uy Long nói.
Bây giờ sư đoàn Hổ Bí đang lựa chọn trang bị vũ khí ở khu vực chiến đấu phía nam, Lê Uy Long tranh thủ khi có thời gian, cho nên gọi điện thoại cho Chu Nhược Mai.
Dù sao, cũng đã mấy ngày anh không liên lạc với Chu Nhược Mai rồi, cũng thật sự rất nhớ cô.
"Hóa ra anh đã quay về khu vực chiến đấu phía nam rồi, đúng lúc em cũng có việc muốn tìm anh!" Chu Nhược Mai nói.
"Em tìm anh có chuyện gì?" Lê Uy Long hỏi.
"Vừa nãy bố em gọi điện thoại đến nói, Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm bị chủ soái quân địch của nước Liệp Ưng bắt rồi, anh là tướng năm sao, hổ soái bảo vệ của Long quốc, chỉ anh mới có thể cứu được hai chị em bọn họ thôi." Chu Nhược Mai nói.
"Chuyện này, anh đã biết rồi." Lê Uy Long nói.
"Hóa ra anh đã biết rồi sao, vậy anh mau mau nghĩ cách đi, cứu bọn họ ra!"
Chu Nhược Mai lo lắng Lê Uy Long vẫn còn oán hận Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm, sẽ không đi cứu bọn họ, nói thêm: "Tuy rằng chúng ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm cũng tràn đầy thái độ thù địch với chúng ta, nhưng dù sao bọn họ vẫn là em họ của em, liên hệ máu mủ này, không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt được, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu."
"Anh biết, anh đang nghĩ cách rồi." Lê Uy Long nói.
"Anh... Anh thật sự sẽ cứu bọn họ sao?" Chu Nhược Mai hoàn toàn không ngờ được Lê Uy Long sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, chẳng lẽ chuyện này còn giả được sao?" Lê Uy Long nói.
"Trước đó bọn họ vẫn luôn đối xử với anh như vậy, chẳng lẽ anh tuyệt đối không so đo chút nào sao?" Chu Nhược Mai vẫn còn chưa tin được Lê Uy Long thật sự có thể không tính toán hiềm khích lúc trước đi cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm.
"Anh đường đường là hổ soái bảo vệ của Long quốc, làm sao lại đi so đo với bọn họ được chứ? Tuy rằng Chu Lệ Ngọc đã rơi vào tay chủ soái Arnold của quân địch, nhưng mà cô ta thể hiện ra tinh thần bất khuất thà chết không sờn, khiến anh phải nhìn cô ta với đôi mắt khác. Miễn là cô ta không đi theo quân địch, chính là con dân của Long quốc chúng ta, anh có nghĩa vụ đi cứu cô ta." Lê Uy Long nói.
"Sao anh biết được Chu Lệ Ngọc thà chết không chịu khuất phục?" Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
"Anh đã xem được video cô ta bị quân địch đánh đập tàn nhẫn, cho nên biết được." Lê Uy Long nói.
"Anh thế mà lại có thể xem được video họ bị đánh đập tàn nhẫn sao?" Chu Nhược Mai lại càng kinh ngạc hơn nữa.
"Đúng vậy, Arnold cố tình cho người quay video, khiêu khích anh." Lê Uy Long nói.
"Vậy Chu Hoàng Lâm thì sao? Anh ta thế nào?" Chu Nhược Mai hỏi.