“Hộ soái Lê vừa đánh địch ở phía Bắc, còn chưa nghỉ ngơi được chút nào, lẽ nào đã muốn lập tức ngựa không dừng vó đi về khu vực chiến đấu phía Nam ư?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Vâng. Quân địch mất hết tính người, không chuyện ác nào không làm, điên cuồng giết hại dân chúng, làm nhục phụ nữ, tàn sát tướng sĩ Long Quốc ta. Tôi hận không thể ngay lập tức đem đám cầm thú này ra bầm thây vạn đoạn.” Lê Uy Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tốt! Hộ soái Lê Nam chinh Bắc chiến vì Long Quốc ta, thật là vất vả cho cậu rồi.” Long Chủ Long Quốc xúc động nói.
“Mạt tướng thân là hộ soái số một bảo vệ Long Quốc, bảo vệ con dân Long Quốc, san sẻ với quốc vương. Những điều này đều là những thứ mạt tướng đương nhiên phải làm, không vất vả.” Lê Uy Long nói.
Lúc này, Trương Minh Lương lên tiếng: “Quốc vương, hiện giờ tình hình chiến đấu ở phía Bắc đã ổn định, liên quân hai nước Liệt Ưng và Cự Hùng đang điên cuồng mất trí ở thành phố Quốc Hòa, mạt tướng xin ngài cho tôi được cùng hộ soái Lê tiến vào phía Nam đánh địch!”
Long Chủ Long Quốc không trực tiếp đáp lại Trương Minh Lương mà hỏi Lê Uy Long: “Hộ soái Lê, hộ soái Trương muốn đi cùng với cậu chinh chiến phía Nam, ý cậu thế nào?”
“Mạt tướng cho rằng phía Bắc ban đầu mới ổn định, quân địch tùy lúc có thể ngóc đầu trở lại. Hộ soái Trương có trọng trách bảo vệ phía Bắc, không nên rời khỏi phía Bắc, tránh để quân địch thừa cơ xâm chiếm!” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, liên quân hai nước Liệt Ưng và Cự Hùng rất mạnh, chủ lực hai quân địch đã tiến vào trong thành phố Quốc Hòa, tình thế rất không khả quan. Vẫn nên để tôi liên thủ với cậu đánh lui kẻ địch phía Nam rồi nói đi!” Trương Minh Lương nói.
“Phía Nam đã có hộ soái trấn Nam Trần Kiệt, nếu anh cũng cùng vào phía Nam với tôi, năm hộ soái của Long Quốc ta đã có ba người ở phía Nam, không khỏi quá coi trọng đám quân địch này rồi. Nếu anh không trấn thủ phía Bắc, quân Sư Quốc chắc chắn sẽ thừa cơ mà vào, lại xâm chiếm phía Bắc ta lần nữa. Đến lúc đó, chúng ta đánh địch ở phía Nam, lại còn phải nhanh chóng trở ra đánh địch phía Bắc. Cứ lặp đi lặp lại như vậy thì chiến tranh bao giờ mới kết thúc đây?” Lê Uy Long phân tích.
“Hộ soái Trương có lòng giết địch báo quốc, tôi hiểu. Nhưng trấn giữ phía Bắc cũng quan trọng như nhau, cậu vẫn nên ở lại trấn thủ phía Bắc đi!” Long Chủ Long Quốc cũng nói.
“Vâng! Mạt tướng tuân lệnh!” Trương Minh Lương thấy Lê Uy Long và Long Chủ Long Quốc đều không đồng ý cho mình vào Nam chiến đấu đành phải tuân lệnh.
“Hộ soái Lê định bao giờ lên đường vào phía Nam?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Hiện giờ tôi sẽ đi ngay.” Lê Uy Long nói.
“Không ăn bữa cơm rồi đi ư?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Không ăn nữa. Hiện giờ quân địch đang tàn sát dân chúng thành phố Quốc Hòa ta, tôi chỉ muốn sớm tiêu diệt bọn chúng, không ăn nổi cơm.” Lê Uy Long nói.
“Được! Hộ soái Lê vì dân vì nước, liên tục chiến đấu từ Nam ra Bắc. Đợi sau khi cậu diệt được quân địch ở phía Nam, tôi sẽ lại chuẩn bị cho cậu một buổi mừng công long trọng!” Long Chủ Long Quốc nói.
“Tạ quốc vương! Hiện giờ thời gian không sớm nữa, mạt tướng phải lập tức khởi hành đi vào khu vực chiến đấu phía Nam. Quốc vương bảo trọng!” Lê Uy Long nóng lòng như lửa đốt nói.
“Hộ soái Lê bảo trọng, tôi chúc cậu mã đáo thành công!” Long Chủ Long Quốc nói.
Sau khi chia tay với Long Chủ Long Quốc, Lê Uy Long liền từ sân bay khu vực chiến đấu lên máy bay chiến đấu bay vào khu vực chiến đấu phía Nam.
Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long cùng ngồi chung máy bay trở về.
Sư đoàn Hổ Bôn là át chủ bài của Lê Uy Long cũng ngồi máy bay chiến đấu cùng anh tiến vào chiến trường phía Nam.
Lúc này ở thành phố Quốc Hòa.
Tướng sĩ Long Quốc đang tiến hành chiến đấu trên đường rất kịch liệt với quân địch trong thành phố. Nhưng khổ nỗi binh mã quân địch quá nhiều, trang bị vũ khí tiên tiến, tướng sĩ vẫn không địch lại được, liên tiếp rút lui.
Liên quân hai nước Liệt Ưng và Cự Hùng tuy bị thương nặng trong trận chiến, nhưng binh lực phía sau lớn mạnh, dần dần chiếm được phía Nam và phía Đông thành phố.