"Lê Uy Long, thân phận của anh hiển hách như vậy, muốn cô gái của nhà nào mà chẳng có, tại sao lại cưới một cô gái bình thường, gia đình hạng hai như em?” Chu Nhược Mai lại bắt đầu hỏi đến vấn đề này.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, tình yêu thì không liên quan gì đến thân phận hay địa vị cả. Anh yêu em vì năm đó trong lúc anh tuyệt vọng nhất, em đã cứu anh và mẹ của anh.” Lê Uy Long nói.
"Anh vì báo đáp tri ân ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp chứ không phải là vì tình yêu chứ gì.” Chu Nhược Mai có chút tức giận nói.
"Anh nào có lấy thân báo đáp, hiện tại không phải chúng ta vẫn chưa có gì sao?” Lê Uy Long ngại ngùng nói.
"Sao anh lại dám nói những lời này trước mặt Tú Hằng chứ?” Mặt Chu Nhược Mai đỏ bừng.
"Chẳng phải cô ấy cũng biết chúng ta không có gì rồi sao, nói ra cũng không đau lòng.” Lê Uy Long nói.
"Được thôi. Vậy em muốn biết, ngoài việc cứu mạng anh ra thì rốt cuộc anh còn yêu em ở điểm gì?”
"Bất cứ điểm gì của em, anh đều yêu hết!” Lê Uy Long nói.
"Nói rõ ràng cụ thể hơn đi, đừng có mà qua loa miễn cưỡng với em.” Chu Nhược Mai nói.
"Em là một cô gái thiện lương, tốt bụng, mặt xinh và cả vóc dáng cũng đẹp nữa.” Lê Uy Long nói.
"Em chỗ nào đẹp, cả vóc dáng có chỗ nào đẹp?” Bất kỳ cô gái nào cũng thích được nghe lời khen từ người mình yêu, Chu Nhược Mai cũng không phải ngoại lệ vì thế cô càng muốn Lê Uy Long nói rõ ràng hơn nữa.
"Khuôn mặt hồng, còn cái má lúm thu hút người khác, đôi mắt to tròn, lông mi dài, tất cả đều đẹp!" Lê Uy Long không ngờ rằng bản thân mình bị bại lộ thân phận rồi, không được Chu Nhược Mai khen mà ngược lại còn đi khen ngợi cô.
Chu Nhược Mai nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, trong lòng rất ngọt ngào lại cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng cô vẫn chưa hài lòng, lại nói: “Những gì anh vừa nói đều là ngoại hình, thế vóc dáng thì sao?”
"Em là người đẹp nhất thành phố Quốc Hòa này. Không cần phải nói chi tiết hơn nữa chứ đúng không?” Lê Uy Long lần đầu tiên nhận xét vợ mình, cảm thấy thật xấu hổ nếu tiếp tục nói chi tiết nữa.
"Nói tiếp, em vẫn muốn tiếp tục nghe.” Chu Nhược Mai nói.
"Tiếp sau đây, anh hơi ngại.” Lê Uy Long nói.
"Anh phải tiếp tục nói, nếu không em sẽ nghi ngờ anh không thật sự yêu em.” Đối diện với người chồng là Hổ Soái Vệ Quốc đứng đầu, cô hiện tại có chút không tự tin nên vẫn thực sự rất muốn nghe rốt cuộc Lê Uy Long yêu mình vì cái gì.
"Người em trước sau lồi lõm rất cân xứng, ngực của em…” Lê Uy Long nói đến đây thì khuôn mặt đã đỏ bừng lên rồi.
"Lưu manh! Cứ nhìn chằm chằm vào những chỗ đó của người ta, không thèm nói nữa!” Chu Nhược Mai giậm chân, vừa xấu hổ vừa tức giận Lê Uy Long.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng Lê Uy Long lại bình luận về bộ phận đó của mình, ngay lập tức cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
"Anh cũng đâu muốn nói đâu, là em ép anh nói mà.” Lê Uy Long vô tội.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai trước mặt Nguyễn Tú Hằng nói chuyện này làm cho Nguyễn Tú Hằng muốn sụp đổ luôn rồi.
"Hai người lại phát cẩu lương rồi, hai người có chú ý đến cảm nhận của người độc thân là tôi đây không? Tôi thật không chịu đựng nổi hai người rồi. Nếu hai người mà muốn ân ái thì hãy lên giường mà ân ái. Mau mau về phòng đi, tôi ở đây canh giữ cho hai người.” Nguyễn Tú Hằng đã không chịu nổi được nữa rồi, lập tức đề nghị cho Lê Uy Long và Chu Nhược Mai về giường mà ân ái với nhau.
Nhất thời cả Lê Uy Long và Chu Nhược Mai cực kì lúng túng, không nghĩ tới Nguyễn Tú Hằng lại có thể nói ra loại chuyện này!
Mặc dù, hai người đã tình trong như đã mặt ngoài còn e đã sớm quyết định tối nay sẽ đem chuyện giữ vợ chồng thường làm với nhau kia hoàn thành cho xong, nhưng lại bị Nguyễn Tú Hằng nói ra thẳng mặt như vậy, ngược lại khiến hai vợ chồng có chút ngượng ngùng!
"Tú Hằng, cậu nói nhăng nói cuội gì đó a? Hiện tại tớ chưa nghĩ đến chuyện đó đâu.” Mặt Chu Nhược Mai đỏ tới tận mang tai lí nhí nói.
"Nhược Mai, chuyện tình của hai người các cậu đã kéo dài ba năm rồi. Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa! Nhanh chóng sinh một đứa bé cho tớ vui đùa chút đi.” Nguyễn Tú Hằng nói.
"Cậu nghĩ chuyện này là chuyện chơi sao? Vậy thì cậu tự mình sinh đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Tự mình tớ có thể sinh được sao!" Nguyễn Tú Hằng than vãn.
"Cậu có thể tìm một người chồng giúp cậu sinh!" Chu Nhược Mai nói.
"Tớ cũng muốn tìm lắm chứ! Nhưng là vừa thấy Uy Long đã lỡ sa chân rồi, đều do chồng cậu quá ưu tú, khiến tớ nhìn đám nam nhân khác ai cũng không vừa mắt vậy phải làm thế nào đây chứ!" Nguyễn Tú Hằng nói.
Nhất thời Lê Uy Long chảy cả mồ hôi lạnh, cái này cũng có thể trách mình?
Chu Nhược Mai cũng toát mồ hôi hột, chẳng lẽ bạn thân của mình cũng mê luyến chồng của mình sao?
"Nhược Mai, cả đời này tớ cũng không lập gia đình nữa, tớ sẽ sống cùng cậu.” Nguyễn Tú Hằng lại nói.
"Sống cùng tớ làm gì? Tớ không thể sinh con cho cậu.” Chu Nhược Mai cảnh giác hỏi, trong đầu nghĩ chẳng lẽ thật sự phòng bị bạn thân đề phòng mất cắp sao?
"Chồng cậu ưu tú như thế này, tớ cũng muốn đi theo cậu cùng nhau hưởng thụ vinh hoa phú quý!" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Tôi trung thành vì nước, hai tay trong sạch, sẽ không có chút vinh hoa phú quý nào cho cô hưởng thụ đâu.” Lê Uy Long nghiêm chỉnh nói.
"Được rồi, hai người các cậu đều muốn đuổi tớ đi như vậy, vậy tớ sẽ dọn đi là được chứ gì.” Nguyễn Tú Hằng bỉu môi nói.
"Tôi nói muốn đuổi cô đi hồi nào? Cô đi gì mà đi.” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Mặc dù anh chưa nói ra miệng, nhưng trong lòng các người nhất định muốn tôi rời đi.” Nguyễn Tú Hằng phản bác.
"Hiện tại chiến tranh sắp tràn vào, rất nhanh Quốc Hòa sẽ trở nên hỗn loạn. Chỗ nào cô cũng không được đi, phải ở đây cùng Nhược Mai.” Lê Uy Long nói.
"Chẳng lẽ hai người không sợ tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng của hai người sao?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.
"Không có ảnh hưởng gì cả, chúng tôi làm chuyện của chúng tôi, cô làm chuyện của cô.” Lê Uy Long nói.
"Ý anh là…tối nay anh sẽ “động phòng” với Chu Nhược Mai?” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc hỏi.
"Tôi…Tôi không phải có ý này!" Lê Uy Long bị Nguyễn Tú Hằng vạch trần tâm tư, nhất thời có chút lúng túng.