Sau khi mọi người lên xe đi xa, Thiên Thành mới hỏi Hà Ngọc Lan: "Cô cảm nhận được nguy hiểm gì thế?"
“Tôi không ngửi thấy gì cả, tôi là dựa vào linh cảm thôi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Linh cảm của cô tốt như vậy sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Chỉ dựa vào linh cảm, mà đã khiến chúng tôi hoảng loạn bỏ chạy như vậy, cô có đang tỏ ra vẻ huyền bí không vậy?” Nguyễn Tú Hằng có chút bất mãn nói.
“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tác chiến của tôi, dự cảm của tôi rất linh nghiệm.” Hà Ngọc Lan nghiêm nghị nói.
Thiên Thành tin vào linh cảm của Hà Ngọc Lan, bởi vì Hà Ngọc Lan là đội trưởng của đội đặc công nữ, thân kinh bách chiến, nếm trải rất nhiều nguy hiểm.
“Hà Ngọc Lan, cô mau cho người đến biệt thự xem thử, rốt cuộc có gì nguy hiểm.” Thiên Thành nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Lan bây giờ không dám giả là hộ soái phu nhân nữa, nhưng chuyện nguy hiểm này, đương nhiên phải do đích thân cô đi làm, mà không thể tiếp tục mạo danh hổ soái phu nhân ra lệnh cho Thiên Thành nữa.
Khi Hà Ngọc Lan định muốn xuống xe, Chu Nhược Mai nói: “Chẳng phải cô là hộ soái phu nhân sao, chuyện này, sao lại để đích thân cô đi xử lý chứ?”
“Bởi vì thực lực của tôi rất tốt, tôi không muốn bọn họ tìm chết, cho nên mới đích thân đi xử lý.” Hà Ngọc Lan nói.
Cái lý do thế này, khiến Chu Nhược Mai không thể nào bác bỏ được.
Chu Nhược Mai trong lòng có chút ngưỡng mộ Hà Ngọc Lan, không những tài giỏi, mà còn là hộ soái phu nhân, thật sự là người phụ nữ ưu tú khiến người ta phải ghen tỵ!
Bởi vì phải bảo vệ hộ soái phu nhân thật sư, Hà Ngọc Lan chỉ đưa năm đặc chủng tinh anh đến biệt thự, để những đặc chủng tinh anh còn lại ở yên một chỗ, cùng Thiên Thành bảo vệ Chu Nhược Mai.
Bảo vệ Chu Nhược Mai là ưu tiên hàng đầu, Hà Ngọc Lan không dám mang quá nhiều người đi.
Hơn nữa, cô ta có đủ tự tin để đối mặt với tất cả những kẻ thù và nguy hiểm trong biệt thự.
Những đặc chủng tinh anh và bảo vệ ở lại lúc này đều xuống xe, hơn nữa còn thủ sẵn súng trong tay, đứng tập trung quanh xe của Chu Nhược Mai.
Nhìn thấy tình huống này, Chu Nhược Mai lại càng khó hiểu. Rõ ràng là có nguy hiểm trong biệt thự, tại sao nhiều người lại ở đây để bảo vệ cô thay vì bảo vệ Hà Ngọc Lan.
Có vẻ như cô mới đúng là hổ sói phu nhân thật sự ấy!
“Biệt thự có nguy hiểm, sao hổ soái phu nhân chỉ dẫn theo có mấy người qua đó vậy?” Chu Nhược Mai bối rối hỏi Thiên Thành.
“Thực lực của Hà Ngọc Lan rất mạnh, một mình cô ấy đi là đủ rồi, bây giờ dẫn theo năm người đi cùng, là có hơi nhiều rồi đó.” Thiên Thành nói.
"Hà Ngọc Lan hổ soái phu nhân cao quý, lỡ như cô ấy có bất trắc gì, chúng ta gánh không nỗi trách nhiệm!" Chu Nhược Mai nói.
Thiên Thành toát mồ hôi hột, hổ soái phu nhân thật sự là Chu Nhược Mai, vậy mà lại xem Hà Ngọc Lan là hổ soái phu nhân thật sự.
Thật ra cũng không thể trách Chu Nhược Mai, bởi vì Lê Uy Long đã từng nói với cô, anh là tướng ba sao, cô lại chẳng hề nghi ngờ gì thân phận này của anh cả.
Còn hổ soái, cả Long quốc có tất cả năm hổ soái, đều là những người đứng sau quốc vương Long quốc, Chu Nhược Mai nằm mơ cũng không ngờ, chồng của mình lại chính là hổ soái.
"Chị dâu, đừng lo lắng, Hà Ngọc Lan là một con hổ cái. Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, cô ta không có chuyện gì đâu." Thiên Thành nói.
"Tôi chỉ sợ lỡ như! Các người không cần để lại đây nhiều người như vậy, mau đi giúp cô ấy đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Tuy Hà Ngọc Lan là hổ soái phu nhân, nhưng cô cũng là vợ của tướng ba sao, chúng tôi cũng phải bảo vệ cô!" Thiên Thành nói.
"Vợ của tướng ba sao như tôi sao có thể bì với hổ soái phu nhân, tôi chỉ là nhân vật nhỏ bé, các người hay là đi giúp Hà Ngọc Lan đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Cô ấy thật sự không cần giúp, cô ấy rất thích thể hiện, nếu như chúng tôi đi giúp, cô ấy sẽ không vui!" Thiên Thành nói.
Chu Nhược Mai thấy Thiên Thành từ chối cử thêm người đến giúp Hà Ngọc Lan nên không ép buộc anh ta nữa.
Lúc này, Hà Ngọc Lan đã dẫn theo năm đặc chủng tinh anh đến trước biệt thự.
Hà Ngọc Lan và năm đặc chủng tinh anh đã cầm sẵn súng trong tay, sau đó sau người cẩn thận bước từng bước vào trong biệt thự.
Hà Ngọc Lan xung phong dẫn đầu.
Căn biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ, bầu không khí vô cùng quái lạ, mỗi bước đều giống như đang đến gần địa ngục.
Lúc này, Hà Ngọc Lan cùng năm đặc chủng tinh anh đã nhẹ nhàng vào được phòng khách.
Sáu người lưng tựa vào lưng, chỉ xung vào các hướng, cẩn thận bước từng bước vào bên trong.
Lúc này, cửa của mỗi phòng đột nhiên mở ra, ở mỗi cửa đều có một người mặc đồ đen, cũng có không ít người da đen từ lầu hai đi xuống!
Những người đàn ông mặc đồ đen này đều chĩa súng vào Hà Ngọc Lan và năm đặc chủng tinh anh và bắn họ!
Quả nhiên, kẻ địch đã mai phục sẵn trong biệt thự!
Hà Ngọc Lan và năm đặc chủng tinh anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, đều phản ứng rất nhanh, lập tức tản ra, cùng lúc đó, những người áo đen này không ngừng nổ súng!
"Pằng Pằng Pằng"
"Pằng Pằng Pằng"
Tiếng súng ác liệt vang lên trong biệt thự!
Hà Ngọc Lan và năm đặc chủng tinh anh đều là những người có kinh nghiệm, có thể một mình chống chọi, mỗi người phụ trách đối phó với một phía của kẻ địch, những người áo đen kia cũng bị trúng đạn, gào thét thảm thiết.
Nhưng kẻ địch không ngừng xuất hiện trong căn biệt thự này, từ trên hành lang của lầu hai cũng có nhiều người xông ra, chiếm địa hình có lợi.
Còn Hà Ngọc Lan và năm đặc chủng tinh anh đang ở tầng một, hoàn toàn bị lộ trước họng súng của kẻ thù, họ đang ở một vị trí rất bất lợi, không có nơi nào để trốn, chỉ có thể dũng cảm trước bọn chúng, tránh đông né tây, không ngừng nổ súng bắn trả.
Tình hình đã trở nên vô cùng nguy cấp, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng đạn của kẻ thù.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng, Thiên Thành và những người khác đều rất lo lắng khi nghe thấy tiếng súng dữ dội vang lên từ biệt thự.
Thiên Thành tuy biết sức mạnh của Hà Ngọc Lan, nhưng kẻ địch dám tấn công đến đây, ắt hẳn là người từng trải qua nhiều trận chiến, có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa nghe tiếng súng là biết, số lượng kẻ địch không ít. Hà Ngọc Lan bị trúng mai phục, thật sự rất nguy hiểm!
“Bên trong đánh nhau rồi, Thiên Thành, mau qua giúp Hà Ngọc Lan!” Chu Nhược Mai rất lo lắng cho sự an toàn của Hà Ngọc Lan, dùng ngữ khí ra lệnh nói với Thiên Thành.
“Được, tôi đi ngay!” Thiên Thành cảm thấy tất cả kẻ thù có lẽ đã ở trong biệt thự, Chu Nhược Mai ở bên ngoài chắc cũng không gặp nguy hiểm, cũng muốn đi chi viện cho Hà Ngọc Lan.
Vì vậy, Thiên Thành ngay lập tức xuống xe và nói với bảo vệ: "Các người ở đây bảo vệ hộ soái phu nhân, nhưng đặc chủng tinh anh khác đi theo tôi chi viện cho Hà Ngọc Lan!"
“Vâng!” Các bảo vệ và đặc chủng tinh anh đồng thanh đáp.
Sau đó, Thiên Thành địch thân dẫn dắt mười lăm đặc chủng tinh anh còn lại xông vào biệt thự.
Chu Nhược Mai có hơi bất ngờ khi nghe thấy Thiên Thành nói với các binh sĩ ở lại đây bảo vệ cho hổ soái phu nhân. Hổ soái phu nhân không phải đang ở trong biệt thự sao? Thiên Thành nói binh sĩ ở lại đây bảo vệ hộ soái phu nhân rốt cuộc là có ý gì?
Nguyễn Tú Hằng lần này cũng sững sờ khi nãy nghe rõ từng câu từng chữ của Thiên Thành.
“Nhược Mai, vừa nãy Thiên Thành nói gì, cậu nghe rõ không?” Nguyễn Tú Hằng hỏi.
Chu Nhược Mai định thần lại và nói: “Hình như tớ nghe thấy anh ta bảo binh sĩ bảo vệ hộ soái phu nhân, những đặc chủng tinh anh còn lại thì đi theo anh ta chi viện cho Hà Ngọc Lan.”
“Theo lời anh ta nói, vậy hộ soái phu nhân đang ở trong xe chúng ta!” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Trên xe chỉ có hai chúng ta, lấy đâu ra hộ soái phu nhân?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Nếu hộ soái phu nhân không có ở trên xe, thế binh sĩ Thiên Thành để lại bảo vệ ai?” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Lời anh ta nói tớ cũng rất mơ hồ, không phải hộ soái phu nhân là Hà Ngọc Lan sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Hà Ngọc Lan chắc chắn không phải hộ soái phu nhân, cô ta là giả!” Nguyễn Tú Hằng nói rất chắc chắn.
“Làm sao biết được?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Nếu Hà Ngọc Lan là hộ soái phu nhân, Thiên Thành sẽ không nói đi chi viện cho Hà Ngọc Lan, mà phải nói là đi chi viện cho hộ soái phu nhân.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Ừm ừm, phân tích của cậu cũng rất có lý. Theo như anh ta nói, cậu cảm thấy hộ soái phu nhân đó rốt cuộc là ai?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Sao cậu lại ngốc thế, hộ soái phu nhân đó chính là cậu!” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc nói.
“Cái gì? Hộ soái phu nhân sao có thể là tớ?” Chu Nhược Mai vô cùng kinh ngạc. Trước giờ cô không dám nghĩ, tên Lê Uy Long đồ bỏ đi đó, lại là hộ soái bảo vệ!
“Không phải cậu thì còn ai? Lẽ nào lại là tớ?” Nguyễn Tú Hằng hùng hổ hỏi.
“Nhưng mà, rõ ràng Lê Uy Long nói với tớ, anh ấy là tướng ba sao, sao tớ có thể là hộ soái phu nhân?” Chu Nhược Mai thực sự không ngờ được Lê Vĩnh Thiện lại là hộ soái chỉ huy của Long quốc.
“Có lẽ Lê Uy Long đang gạt cậu.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Tại sao Lê Uy Long lại gạt tớ? Nếu anh ấy là hổ soái thì cứ nói thẳng ra, không phải càng có thể khiến tớ bất ngờ hơn sao? Anh ấy không có lý do để gạt tớ!” Chu Nhược Mai nói.
“Đêm đó, khi từ núi Hổ Sơn trở về, Lê Uy Long đã nói với chúng ta một cách nghiêm túc khi ở trong xe, rằng anh ta chính là hộ soái đệ nhất của Long quốc! Chỉ là lúc đó chúng ta không tin, sau này anh ta mới đổi lại nói bản thân là tướng ba sao.” Nguyễn Tú Hằng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!