Người cha nuôi dũng cảm của anh đã bị giết một cách dã man, trong khi những kẻ giết người vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Lê Uy Long tức giận như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.
Thiên Thành im lặng nhìn Lê Uy Long kêu gào thảm thiết như vậy, anh ngầm đoán rằng thành phố này sắp phải đón nhận một trận cuồng sát đẫm máu.
Long thần chiến một khi đã tức giận thì chỉ có Chúa mới biết anh ta sẽ gây ra những chuyện gì, hàng triệu người sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ này, những dòng sông máu lại sắp tuôn trào.
Băng Hổ Báo nhất định sẽ khó lòng toàn mạng! Không chỉ bọn họ, tất cả những người có liên quan đến vụ việc này cũng sẽ phải trả giá đắt.
Trong cơn mưa gió tầm tã, đôi mắt của Lê Uy Long như chứa điện, liếc nhìn Vương Tử Lan một cách lạnh lùng và nói: "Mày chắc chắn phải chết ở đây, tất cả chúng mày. Hôm nay, tao sẽ thay trời hành đạo, giết chúng mày trước mộ bố tao để trả thù cho ông ấy!"
Lúc này, trong đầu Lê Uy Long chỉ nung nấu 2 chữ “trả thù” mà không nghĩ được gì khác. Anh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lan và đồng bọn của hắn bằng ánh mắt đầy sát khí.
Vương Tử Lan và những đàn em của hắn chưa từng thấy anh mắt đáng sợ như vậy trước đây, cái nhìn lạnh lùng chất chứa nỗi căm hận đến tận xương tủy, kinh hoàng đến mức hắn sợ hãi lùi lại vài bước.
Bọn chúng không hề muốn chạy trốn, nhưng chúng hoàn toàn bị sốc bởi lời tuyên chiến đằng đằng sát khí của Lê Uy Long, giống như một phản xạ của cơ thể, đôi chân không còn nghe lời chúng nữa mà bắt đầu run rẩy.
"Anh Thiên, em không thể chờ đợi thêm được nữa, hãy cho phép em ra tay lấy cái mạng chó của bọn chúng ngay bây giờ có được không?" Thiên Thành cay cú hỏi, chỉ cần Lê Uy Long ra lệnh, anh ta sẽ ngay lập tức tiêu diệt những tên khốn này.
"Cậu hãy trông chừng chúng trước, đừng để bất cứ ai chạy thoát." Lê Uy Long gằn giọng nói.
"Vẫn chưa ra tay sao? Anh có kế hoạch gì à?" Thiên Thành bối rối hỏi.
"Đừng lo, đợi tôi nói chuyện với bố trước, rồi giết chúng sau cũng chưa muộn." Lê Uy Long nói.
Dứt lời, anh quay người lại và quỳ xuống trước ngôi mộ mới đắp của Dương Văn Đoàn.
Vương Tử Lan và đồng bọn của hắn đã cho rằng Lê Uy Long sẽ ra tay tàn sát ngay lập tức, nhưng không ngờ anh ta lại quỳ xuống đột ngột trước ngôi mộ của ông Dương.
Động thái bất ngờ này khiến bọn chúng rất ngạc nhiên và thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Lê Uy Long này chỉ là một con hổ giấy, hắn chỉ cố to mồm dọa người chứ bản chất yếu đuối vô dụng vẫn không hề thay đổi!
"Bố ơi, con xin lỗi, con đã về quá muộn!" Lê Uy Long nói và gõ mạnh nắm tay xuống nền đất. Sau đó, anh lại đập đầu xuống đất cái rầm khiến ai nấy đều có cảm giác như trán anh đã bật máu.
"Con là một thằng bất hiếu, con đã không bảo vệ được bố, không chăm sóc tốt cho bố, sau này con không còn cơ hội trả ơn bố nữa rồi. Thật nhục nhã, thật đáng xấu hổ! Con cảm thấy thực sự hổ thẹn trong lòng. Con không xứng đáng với sự yêu thương của bố!" Lê Uy Long vừa khóc vừa nói trong căm hờn.
"Thời gian vừa rồi con đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề mà đi về phía Tây chiến đấu cho quốc gia. Không ngờ con vừa rời khỏi, bố đã bị lũ khốn kia giết hại."
"Bố ơi, con có một tin vui muốn nói với bố. Trong Trận chiến biên giới phía Tây đó, đội quân do con lãnh đạo đã giành được chiến thắng vĩ đại và những kẻ thù đều đã bị xóa sổ trong lãnh thổ nước ta. Lang quốc thậm chí đã sợ hãi đến mức lập tức ký thỏa thuận ngừng chiến, và còn bồi thường tất cả thiệt hại cho bên ta.Tình hình phía Tây đã được lo liệu ổn thỏa rồi."
Nói tới đây, Lê Uy Long đột nhiên nhớ lại câu mà ông Dương đã nói trước khi chết trong video. “Ngày biên giới phía Tây được hòa bình, sự hy sinh của gia đình ta coi như cũng xứng đáng”, thật đáng tiếc vì ông đã không thể chờ đến ngày nghe anh báo tin mừng này.
"Bây giờ hài nhi đã trở lại, con chắc chắn sẽ trả thù cho bố, bắt chúng nợ máu phải trả bằng máu, để an ủi linh hồn bố trên thiên đường!"
"Nếu không có sự dạy dỗ của bố, sẽ không có Lê Uy Long con ngày hôm nay. Hôm nay nếu con không trả mối thù này, thì con không xứng làm con của người nữa!"
.........
Mỗi khi Lê Uy Long nói xong một câu, anh lại cúi dập đầu trước mộ cha nuôi mình. Thái độ nóng nảy và uất nghẹn của anh khiến bất cứ ai chứng kiến cũng cảm thấy run rẩy.
Lê Uy Long, người bị thương đến chảy máu đầm đìa cũng không bao giờ rơi nước mắt, lại không thể kiềm chế cảm xúc vào lúc này.
Thiên Thành đã đi theo Lê Uy Long trong suốt nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy anh khóc. Hôm nay là lần đầu tiên, anh ta thấy Soái tướng của quân đội òa khóc như một đứa trẻ.
Vương Tử Lan nãy giờ chứng kiến những thái độ kỳ lạ của Lê Uy Long, trong lòng hắn ta cũng có một nỗi lo lắng và tò mò đến khó tả. Nhưng hắn ta cũng là người đã từng gây gổ đánh nhau với không ít người, một vài lời nói của Lê Uy Long không thể khiến hắn sợ hãi bỏ chạy ngay. Vương Tử Lan vẫn nói một cách bình tĩnh: “Quanh co quá đấy, tụi mày đã nỉ non xong chưa? Nếu mày có gan thì ra đây đánh với tao một trận xem! Cứ ở đó to mồm dọa người, mày nghĩ tao sợ à?"
Chu Nhược Mai thấy trán của Lê Uy Long đã bị chảy máu, cô cũng rất đau lòng, cô hoàn toàn không muốn phải tiếp tục nhìn anh bị thương nữa, bèn nói: “Thôi nào, Uy Long, anh đừng quá đau lòng. Người cũng đã chết rồi, cho dù anh có dập đầu nhiều hơn nữa, bố cũng không thể sống lại được. Mau đứng dậy đi!"
Lê Uy Long cũng đã nói hết những gì anh muốn nói, bèn đứng dậy và lập tức quay người lại.
Lúc này, nhìn Lê Uy Long như thể đã trở thành một người khác vậy, toàn bộ cơ thể, cử chỉ, lời nói, ánh mắt...đều sắc lạnh như một sát nhân thực thụ!
Thiên Thành hiểu rằng Lê Uy Long đã sẵn sàng giết người, anh ta liền nhắc lại một lần nữa: "Anh Thiên, hãy để em tiêu diệt lũ thú vật này, đem xác chúng tế lên chú Dương!"
"Không, cậu không cần ra tay, lần này cứ để tôi." Lê Uy Long nói.
"Anh Thiên, nhưng một mình anh sao có thể đối phó với tất cả bọn chúng?" Thiên Thành lo lắng nói.
"Tôi phải đích thân giết chết bọn chúng thì mới hả giận được!" Lê Uy Long nói.
"....Vậy được." Thiên Thành nói và lặng lẽ lùi lại phía sau.
Chu Nhược Mai nghe được cuộc trò chuyện của Lê Uy Long và Thiên Thành, thật sự không biết có phải họ đang ba hoa hay không. Họ nói nghe thật nhẹ nhàng, cứ như thể Vương Tử Lan và đồng bọn của hắn chỉ là những con kiến có thể dễ dàng giẫm đạp đến chết bằng một chân vậy.
Mặc dù trước đây Chu Nhược Mai đã từng thấy sức mạnh của Lê Uy Long trong buổi tiệc họp lớp, nhưng hoàn cảnh lúc này khác hoàn toàn với lúc đó. Những kẻ này là băng nhóm xã hội đen máu mặt nhất ở thành phố Quốc Hòa. Ai có thể đấu lại bọn chúng chứ?
"Uy Long, anh đừng giận quá mà nghĩ quẩn. Chúng tavẫn có thể trả thù bằng các cách khác mà. Em không muốn anh lại gặp nạn ngay khi anh vừa trở về đâu." Chu Nhược Mai lo lắng nói.
"Anh là người có thù tất báo, em không cần phải nói nhiều nữa." Lê Uy Long có thể nghe lời Chu Nhược Mai trong mọi chuyện, nhưng đối với vấn đề này, anh nhất định phải tự mình quyết định. Nhất định phải báo thù cho cha!
"Cứ cho là anh giỏi võ, nhưng bọn chúng có quá nhiều người, làm sao mà một mình anh chống đỡ lại được? Vả lại, nếu anh thực sự giết họ, pháp luật cũng sẽ không để yên cho anh đâu!" Chu Nhược Mai khẩn khoản.
"Đến cả hàng ngàn binh lính quân địch còn phải e sợ Lê Uy Long này, vài chục tên côn đồ có là gì!? Còn phía luật pháp, em không cần phải lo lắng, họ không thể bắt được anh. Bây giờ em chỉ cần nhanh chóng nhắm mắt lại, chuyện sắp xảy ra e là quá đẫm máu, anh sợ em sẽ cảm thấy khó chịu khi trông thấy nó!” Lê Uy Long nói.
"Anh lúc nào cũng chỉ giỏi võ mồm thôi! Anh không thèm quan tâm người ta lo lắng cho anh như thế nào sao??Được lắm! Vậy tôi muốn xem xem, anh sẽ chết như thế nào đây!?" Chu Nhược Mai tức giận hét lớn khi thấy Lê Uy Long quá cố chấp.
Lê Uy Long hiểu rằng Chu Nhược Mai là vì lo lắng cho anh nên mới hết mực khuyên can, bèn nói với Thiên Thành: "Hãy bảo vệ vợ tôi, nếu cô ấy sơ sẩy lấy 1 cọng tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!"
"Vâng, em đã rõ!" Thiên Thành ngay lập tức lại gần đứng cạnh Chu Nhược Mai, bảo vệ cô chặt chẽ. Chỉ cần một con dao hay cây gậy bay qua, Chu Nhược Mai cũng có thể bị thương. Vì vậy, anh phải hết sức cẩn thận.
"Giỏi, chú mày nói hay lắm! Anh em đâu! Xông lên giết nó đi!" Vương Tử Lan hét lên sốt ruột.
Hàng chục người trong băng Hổ báo nghe lệnh của Vương Tử Lan liền lập tức vung dao và gậy và lao về phía Lê Uy Long.
Lê Uy Long chỉ đứng lặng, lạnh lùng nhìn đám đông giống như những con thiêu thân đang lao vào lửa kia.
Chỉ cần một chiêu, Lê Uy Long cũng có thể giết tất cả họ ngay lập tức.
Tuy nhiên, anh biết rằng Chu Nhược Mai vẫn đang theo dõi trận chiến, anh không muốn gây ra những cảnh quá sốc trước mặt Nhược Mai để không làm cô sợ.
Vì vậy, anh chỉ hét lớn lên và lao về phía bọn chúng.
Đây chính là những kẻ đã giết cha nuôi của Lê Uy Long. Anh không muốn cho chúng được chết quá nhanh hay quá dễ dàng, anh muốn tất cả bọn chúng phải từ từ hứng chịu đau đớn và chết dần chết mòn như bố của mình.
Anh muốn bọn chúng phải chết trong nỗi sợ hãi cùng cực.
Giữa một rừng dao găm và gậy sắt, Lê Uy Long giống như một bóng ma lướt đi vun vút qua đám đông.
Trong cơn mưa lớn, người ta thấy những tia máu bắn tung tóe, tiếng tay đấm thình thịch và những tiếng la hét như lợn bị chọc tiết vang lên.
Cơn mưa đã nhanh chóng biến thành một bể máu.
Trong tâm trí của Lê Uy Long lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh ông Dương bị giết dã man bởi những người này, anh ra tay không hề có chút thương xót nào.
Chưa đầy mười phút sau, hơn 30 tên côn đồ đã nằm la liệt trên mặt đất, cơ thể ai cũng đỏ thẫm trong máu và những tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp một vùng.
Trong tay Lê Uy Long nắm chặt một con dao rựa đẫm máu được lấy từ một trong những kẻ xấu số nằm dưới kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!