Người dân thành phố nhanh chóng hưởng ứng, hò hét, khí thế càng lúc càng lớn.
Do có nhiều nhà dân bị sụp đổ, nên chính quyền liên quan đã khởi động biện pháp tiếp ứng đặc biệt, dựng lều khẩn cấp cho những người dân gặp nạn.
Lúc này Ánh Hạ cũng đã cùng nhóm phụ nữ bị bắt cóc trở về thành phố Đà Lạt.
Để cứu những người phụ nữ bị bắt cóc này, không ít nhân viên bảo hộ đã phải hy sinh trên vùng biển quốc tế, nhưng do chiến tranh đã bùng nổ, thành phố Đà Lạt thành một mớ hỗn loạn, Ánh Hạ không còn thời gian để đau buồn nữa.
Sau khi bố trí ổn thỏa cho những người phụ nữ bị gạt bán đó xong, cô ấy lập tức dẫn theo người của pháp hội bắt đầu tuần tra, duy trì an ninh và trật tự công cộng.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm, Ngô Vy và những người khác không có việc gì để làm, nên đi dạo xung quanh thành phố.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan vẫn chưa nhận được lệnh mới, chỉ có thể đi theo sau Chu Nhược Mai để bảo vệ cô.
Mặc dù chiến tranh đã bắt đầu, nhưng trước khi Thiên Thành và Hà Ngọc Lan nhận được lệnh mới, nhiệm vụ của họ là bảo vệ Chu Nhược Mai, vợ của hổ soái bảo vệ.
Lúc này, trên đường đã tụ tập rất nhiều người dân, bọn họ đều reo hò, lên tiếng ủng hộ kháng chiến, chống quân xâm lược, quyết chiến đến cùng.
Lúc này, tin tức hai chiến hạm đã nghe lệnh rút lui ở vùng biển đầu tuyến phía nam của Long quốc đã nhanh chóng lan truyền đến mọi ngóc ngách trong thành phố Đà Lạt,
Người dân đều hoảng loạn, những người đang biểu tình cũng bối rối.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao tàu chiến của Long quốc chúng ta lại rút lui?"
"Đúng vậy, tại sao lại đột nhiên rút lui chứ, lẽ nào đường đường là tàu chiến Long quốc mà không dám chống lại tàu của kẻ địch sao?"
"Tôi nghĩ chắc là do tàu địch quá mạnh, tàu chiến của Long quốc chúng ta nghe tin liền bỏ chạy!"
"Cho dù tàu địch mạnh, tàu chiến của chúng ta cũng nên chiến đấu đến cùng, lấy lại uy danh của Long quốc chứ!"
Mọi người bắt đầu suy đoán và bàn luận.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm, Ngô Vy và những người khác cũng đều kinh ngạc khó hiểu, bây giờ quân địch đang ở trước mắt, tàu chiến của Long quốc sao có thể không đánh mà lui? Lẽ nào đường đường là tàu chiến của Long quốc cũng biết sợ sệt thế sao?
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan tuy không biết tại sao tàu chiến lại rút lui, nhưng bọn họ biết trong này chắc chắn có nguyên nhân không thể nói cho người khác biết.
Lúc này, người dân trên đường bắt đầu nổi giận và mắng chửi:
"Rốt cuộc là ai hạ lệnh này vậy? Người hạ lệnh rút lui chính là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết!"
"Tôi nghe nói, trận chiến lần này do một chiến thần bí mật đảm nhiệm chức tổng đốc, hổ soái trấn nam Trần Kiệt cũng chỉ đảm nhiệm phó tổng đốc, bổ trợ cho anh ta, không phải là tổng đốc thật sự."
"Cái gì mà chiến thần bí mật, tôi thấy hắn ta là tội đồ hèn nhát hại nước hại dân thì đúng hơn!"
"Tàu chiến của chúng ta không đánh đã lùi, cứ tiếp tục như thế sẽ không hay, thành phố Đà Lạt sắp bị xâm chiếm rồi."
"Thành phố Đà Lạt thất thủ là chuyện nhỏ, nói không chừng ngay cả Bắc Giang của Long quốc cũng không giữ được."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!