...
Hơn nửa tháng sau, tại biên giới phía tây...
Ánh trăng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trên nền trời bao la và gió đêm thổi mạnh trên vùng đất khắc nghiệt.
Lê Uy Long cầm ống kính trong tay và lặng lẽ đứng quan sát trong màn đêm mênh mông.
Đằng sau anh ta, có hàng trăm ngàn binh lính với cơ thể và áo quần nhuốm đầy máu đang sẵn sàng đợi lệnh.
Trước mặt anh là hàng núi xác chết vô tận của kẻ thù xếp dài dưới ánh trăng.
Trong trường hợp này, không hề cường điệu một chút nào khi nói rằng có tới hàng triệu xác chết nằm la liệt trên những dòng sông máu.
Sau hơn nửa tháng triển khai chiến lược, điều động quân đội, Lê Uy Long đã phát động cuộc tổng tấn công vào một buổi sáng sớm. Sau nhiều giờ chiến đấu, tất cả kẻ thù bên quân địch đều đã bị xóa sổ ngay tại nơi chúng vừa dám đặt chân.
"Cả đội quân tinh nhuệ của địch đã bị chúng ta xóa sổ. Sau trận chiến này, uy thế của Long Thần chiến chắc chắn sẽ càng khiến kẻ thù sợ hãi hơn. Chỉ cần ngài xuất hiện, còn kẻ nào dám ra tay nữa chứ?" Sĩ quan Lưu Bảo Kim nhìn Lê Uy Long và nói một cách hào hứng.
"Lê Soái thực sự giống như một vị thần đối với binh lính! Trận chiến này đã nâng tầm vị thế của nước ta lên nhiều lần. từ giờ chỉ cần nhắc tới tên của Lê Soái, cả thế giới hẳn đều phải run sợ." Thiên Thành nhìn vào hàng đống xác chết la liệt của kẻ thù và nói đầy xúc động.
"Đúng vậy! Trong chiến dịch này, quân đội của chúng ta đã quét sạch kẻ thù chỉ với một vài thương vong. Nhuệ khí của kẻ thù đã suy giảm hoàn toàn, trận chiến này có thể giữ cho khu vực biên giới được yên ổn trong vòng ít nhất ba năm. Lần này Lê Soái thực sự đã lập công lớn rồi!”
"Đây không phải là công sức của một mình tôi. Mà là kết quả của việc tất cả các tướng sĩ trong quân đội đều chấp hành mệnh lệnh tuyệt đối và chiến đấu hết sức dũng cảm. Tất cả mọi người đều xứng đáng được khen thưởng vì công lao của họ chứ không riêng gì tôi. Đối với những người lính chết trong trận chiến, chúng ta nên tổ chức tang lễ thật long trọng và lo liệu cho gia đình của họ." Lê Uy Long ôn tồn nói.
"Phải! Lê Soái nói rất hay!" Giang Chấn Vũ, Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đồng thanh nói.
Ngày hôm sau, tin tức báo cáo về chiến thắng vĩ đại ở phía Tây đã lan rộng đến mọi thành phố và vùng quê của đất nước. Người dân cả nước đều thoải mái mở tiệc ăn mừng, reo hò phấn khích.
Người đứng đầu của Lang Quốc biết rằng Lê Uy Long đã quay trở lại quân đội và trực tiếp chỉ huy trận chiến ở biên giới phía tây. Chiến thắng đêm qua chính là lời chào hùng hồn của Lê Uy Long. Vì vậy, ông ta sợ hãi vô cùng và nhanh chóng gửi bức điện công bố lui quân, kết thúc chiến tranh và trả lại hòa bình.
Trong trận chiến này, Lang quốc đã mất hàng trăm ngàn binh lính và khí giới, bên cạnh đó chúng cũng phải bồi thường thiệt hại cho phía Lê Uy Long. Đại tướng biết được tin này và ngay lập tức chấp thuận cho Lê Uy Long ký thỏa thuận đình chiến với Lang quốc.
Vào ngày hôm sau, Đại tướng đã đích thân đến biên giới phía Tây để chúc mừng tất cả những binh sĩ và thưởng cho họ.
Lê Uy Long, Giang Chấn Vũ, Lưu Bảo Kim, Thiên Thành và các vị chỉ huy khác đều được khen thưởng.
Đại tướng đã trao tặng cho Lê Uy Long một chiếc áo choàng đỏ có thuê hình hổ vằn. Chỉ cần mặc chiếc áo choàng này thì dù gặp bất cứ ai, từ những người chức cao trọng vọng đến những kẻ tham lam hoặc xấu xa, anh đều có thể tùy ý xử lý.
Lúc này, Lê Uy Long chợt nghĩ về người cha nuôi của mình, ông Dương Văn Đoàn, đã nói rằng sau khi anh có thể chiến thắng và công thành danh toại, ông muốn hai cha con được hội ngộ.
Bởi vậy, dù đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Lê Uy Long vẫn quyết định từ chức: “Thưa Đại tướng, hiện giờ mối nguy hại ở phía Tây đã được giải quyết ổn thỏa, ngài có thể cho phép tôi được từ chức và trở về quê nhà ở Quốc Hòa hay không?
"Chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại có ý định đó? Cậu biết quân đội nước ta không thể hùng mạnh nếu thiếu cậu mà!", Đại tướng ngạc nhiên nói.
"Trận chiến này đã gây ra không ít tổn hại cho Lang quốc. Tôi tin là chúng sẽ không dám động thủ trong một thời gian dài sắp tới, nên xin ngài đừng quá lo lắng." Lê Uy Long điềm đạm nói.
Trước đây Đại tướng cũng đã nhiều lần muốn giữ chân anh lại, nhưng Lê Uy Long là một người rất kiên định và khó suy chuyển.
Sau khi thuyết phục hết lời mà không có kết quả và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, Đại tướng chỉ có thể chấp thuận cho Lê Uy Long được trở lại thành phố Quốc Hòa trong một khoảng thời gian nhưng không đồng ý với việc từ chức của anh.
Trước đây, ông đã buộc Lê Uy Long phải đến phía tây ứng chiến ngay trong đêm tân hôn, điều này đã khiến ông vô cùng áy náy.
Vì vậy, mặc dù đồng ý cho Lê Uy Long trở về quê nhà lần này, Đại tướng vẫn yêu cầu tất cả các quyền lợi và vị trí của anh phải được giữ nguyên. Lê Uy Long vẫn sẽ là một Tổng tư lệnh và một Long thần chiến bất bại của quân đội Đại Long.
Đồng thời, Đại tướng cũng yêu cầu Thiên Thành đi cùng Lê Uy Long trở về thành phố Quốc Hòa để âm thầm bảo vệ anh và tránh mọi nguy cơ tai nạn.
Lê Uy Long cũng hứa với Đại tướng là nếu chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, anh sẽ ngay lập tức trở lại đơn vị.
Biết Lê Uy Long có ý định rời đi, tất cả những người lính có mặt ở đó đều cố gắng giữ chân anh.
"Lê Soái, quân đội sao có thể thiếu anh chứ!" Lưu Bảo Kim nài nỉ.
"Không cần nói thêm về việc này nữa, bây giờ kẻ thù đã rút lui, nơi này chỉ cần có những binh sĩ tháo vát như Lưu sĩ quan đây là có thể an tâm rồi!” Lê Uy Long cười nói.
"Trời ơi Soái tướng, tôi chỉ lo là một khi anh rời đi, không chỉ Lang quốc mà sẽ có nhiều kẻ thù khác lợi dụng cơ hội đánh úp chúng ta." Trung úy Giang Chấn Vũ lo lắng nói.
"Tôi xin hứa, nếu có bát kỳ kẻ nào dám xâm lược nước ta, tôi sẽ lập tức trở lại. Tôi chỉ mới cưới vợ cách đây không lâu, không thể cứ bỏ mặc cô ấy mãi được, sau này tôi nhất định sẽ quay lại nên mọi người hãy an tâm. Không cần phải tha thiết như vậy đâu." Lê Uy Long nói.
Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra vấn đề và ngừng chèo kéo Lê Uy Long. Một người vừa kết hôn, thậm chí còn chưa thể cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật, tất nhiên họ không nỡ chia cách.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!