Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Long Uy Chiến Thần

“Quên đi, tôi không muốn ngược đãi các người, sợ rằng lại khiến các người bị ngược đãi đến mức hoài nghi cuộc sống.” Hà Ngọc Lan nói. Suy cho cùng, Chu Nhược Mai chính là vợ hộ soái, nếu khiến cho cô phát khóc, Lê Uy Long lại trách tội xuống thì chẳng hay ho chút nào.

“Ha ha, cô đừng có đánh giá thấp chúng tôi. Tuy rằng cô có thể chiến đấu tốt nhưng chúng ta đang đánh bóng chứ không phải đánh nhau, tôi không tin cô có thể lấy một chọi hai, đánh bại tôi và Dư Hân.” Nguyễn Tú Cẩm nói.

“Tôi nghĩ cô chỉ giỏi khoác lác, căn bản là không dám tham gia, nói cái gì mà chỉ cần một tay thôi cũng khiến chúng tôi thất bại thảm hại. Nếu cô đã dám lấy một chọi hai, chúng tôi sẽ cho cô biết tay. Nếu có bản lĩnh thì chơi với chúng tôi một ván xem, chẳng cần cô chơi một tay, dùng cả hai tay tôi cũng đánh thắng được cô.” Chu Nhược Mai nói.

“Được rồi, các cô đang tự bê đá bỏ chân mình rồi. Thua thì đừng có khóc đấy!” Hà Ngọc Lan nhìn Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm chẳng biết trời cao đất rộng là gì, người ta đã gây sự, cô cũng cảm thấy có chút ngứa tay, muốn dạy cho bọn họ một bài học, mở rộng tầm mắt xem một cao thủ thì như thế nào.

Dù sao hiện tại cô cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chơi cùng bọn họ một chút cũng không sao.

“Không, có việc gì phải khóc. Đợi khi cô thua rồi thì đừng có nói chúng tôi nhiều người ăn hiếp một người.” Chu Nhược Mai nói.

“Đúng, cô thua rồi đừng có nói chúng tôi ăn hiếp kẻ yếu, mà là chính cô chọn lấy một chọi hai.” Nguyễn Tú Cẩm nói theo.

Khi còn học đại học, trong đội bóng rổ Chu Nhược Mai giữ vị trí tiền phong hàng ngoài, mà Nguyễn Tú Cẩm giữ vị trí hậu vệ dẫn bóng.

“Các cô nghĩ nhiều rồi, nói chuyện như thể mình nhất định sẽ chiến thắng vậy. Đối phó với hai người tôi chỉ cần một tay thôi cũng đủ.” Hà Ngọc Lan nói.

“Cô đừng ảo tưởng, chúng ta đừng ở đây phí lời nữa, mau gặp mặt ở sân bóng đi.”

“Vậy lấy bóng đi, thử phân cao thấp.” Hà Ngọc Lan đáp lại.

“Đợi một chút, chúng ta phải thay quần áo thể thao và cả giày nữa. Đúng rồi, cô không có quần áo thể thao với giày đúng không, bên trong chỗ tôi có mấy bộ quần áo và vài đôi giày, dáng người chúng ta cũng xêm xêm nhau, cô chọn lấy một bộ mặc vào đi.” Chu Nhược Mai nói.

“Không cần phải phiền phức như thế, đánh thắng được các cô đã đủ vui vẻ thoải mái lắm rồi, còn thay quần áo giày dép làm gì? Các cô muốn thay thì mau thay đi, tôi không cần.” Hà Ngọc Lan nói.

Chu Nhược Mai thấy Hà Ngọc Lan đi một đôi giày chiến, lo rằng nhảy lên đánh bóng sẽ không tiện, lại nói thêm: “Nếu không thay quần áo thì thôi, nhưng mà vẫn nên thay một đôi giày khác đi, tôi có một đôi giày mới mua chưa đi lần nào. Tặng cho cô đó.”

“Đã nói là không cần rồi mà, chỉ là đánh một trận thôi mà, vài phút thôi là đã giải quyết được hai người rồi, không cần thay giày. Đánh bóng rổ quan trọng vẫn là kỹ thuật, không liên quan đến mấy thứ đó.” Hà Ngọc Lan nói.

Thiên Thành thấy Hà Ngọc Lan muốn chơi bóng cùng Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thì cảnh cáo cô: “Hà Ngọc Lan, đợi chút cô có thể làm cho vợ hộ soái bị thương đó, lúc đấy cô không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

“Yên tâm, tôi có chừng mực, sẽ không làm các cô ấy bị thương.” Hà Ngọc Lan nói.

“Tóm lại cô vẫn phải cẩn thận một chút. Còn nữa, cô vuốt mặt nể mũi, nếu làm cho bọn họ buồn bực đến phát khóc thì tôi sẽ hỏi tội cô đấy!” Thiên Thành nhắc nhở.

“Chỉ là muốn chơi bóng với bọn họ thôi mà, sao lại phải nghiêm trọng đến thế? Là hai người đấy ép tôi phải ra tay đấy chứ, không thể chỉ vì cô ấy là vợ của hộ soái mà phải chăm sóc từng chút một như thế chứ!” Hà Ngọc Lan nói với giọng bất mãn.

“Tuy rằng là do bọn họ gây sự trước nhưng phải cho hai người đó chơi một trận vui vẻ, không thể thắng quá đậm, cô hiểu không?” Thiên Thành nói.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, tôi không thắng hết, tôi thắng sát nút được chưa?” Hà Ngọc Lan cảm thấy mình đúng là gặp khó mà, ngay cả chơi bóng cũng không thể phát huy như bình thường, còn phải làm cho Chu Nhược Mai vui vẻ.

“Cô chịu thua không được sao?” Thiên Thành hỏi.

“Không được, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhường cho bọn họ để tôi thắng vào phút chót, không thể nhường thêm được nữa. Nếu muốn tôi chịu thua thì tôi thà không chơi cùng bọn họ nữa, làm như vậy thì có ý nghĩa gì nữa.” Hà Ngọc Lan quả quyết.

“Cô đã đồng ý chơi với hai người họ, nếu đột nhiên không chơi nữa, thì lại dập tắt sự hưng phấn của họ, nhất định cô phải chơi đấy!” Thiên Thành nói.

“Đã thế thì khỏi phải nói nữa, tôi thắng sát nút, bọn họ chịu thua.” Hà Ngọc Lan nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!