"Vậy bây giờ chúng tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài, anh nhanh chóng đi vào đi, đừng lãng phí thời gian quý giá." Thiên Thành nói dè dặt.
Trong khi Thiên Thành và Lê Uy Long đang trò chuyện, Chu Nhược Mai, Tô Ánh Tuyết, Chu Hoà và Dương Văn Đoàn cùng đi vào khu biệt thự. Tới đây, mấy người họ đã choáng váng vì không gian sang trọng mà trang nhã trong biệt thự. Bên cạnh đó, ở đây có đầy đủ tất cả các loại đồ nội thất và thiết bị điện tiện nghi nhất. Phải công nhận rằng Hà Văn Sinh này thực sự rất chu đáo.
Lúc này, Lê Uy Long cũng vừa từ bên ngoài bước vào, Tô Ánh Tuyết đã không thể chờ đợi mà hỏi vội vã: "Con rể tốt của mẹ, rốt cuộc con có thân phận thế nào, tại sao lại có biết bao nhiêu người nổi tiếng đến tham dự đám cưới của hai đứa và tặng nhiều món quà xa xỉ tới như vậy?"
Tô Ánh Tuyết hỏi liền một tràng mà không đợi Uy Long trả lời, bên cạnh bà, Chu Nhược Mai và cha cô Chu Hoà cũng rất hiếu kỳ với những vấn đề này. Họ thực sự muốn nghe câu trả lời.
"Tôi thực sự chỉ là một quân nhân bình thường." Lê Uy Long lo lắng rằng một người tính cách khoa trương như Tô Ánh Tuyết nếu biết được danh tính thực sự của anh thì sẽ không ngần ngại mà đi khoe khoang ở khắp mọi nơi và ỷ thế cậy quyền bắt nạt người khác, vì vậy anh hoàn toàn không muốn nói cho bà biết về danh tính thực của mình để tránh rắc rối.
Dương Văn Đoàn nghe Lê Uy Long nói điều này thì rất ngạc nhiên và hơi sốc một chút, tự hỏi tại sao anh lại phải tiếp tục che giấu danh tính của mình. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục làm một gã con rể vô dụng ư?
Bởi vì sự thật là chính Lê Uy Long đã thông báo với ông về việc được đề bạt làm Long thần chiến và đã trở thành tổng chỉ huy quân đội, nhưng nếu con trai ông từ chối nói danh tính thực sự của mình, chắc hẳn phải có lý do nào đó, vì vậy ông không nói gì thêm.
Khi nghe câu trả lời của Lê Uy Long, cha mẹ vợ của anh đều rất ngạc nhiên.
"Cái gì? Con chỉ là một quân nhân bình thường? Vậy thì tại sao đến cả Đại Uý Vũ Hải - một chiến binh bốn sao kỳ cựu, cũng tham dự đám cưới của con, lại còn phái cả các đặc vụ, điều động xe tăng bọc thép với rất nhiều hộ vệ?" Tô Ánh Tuyết xấu tính thật, nhưng bà ta không phải là kẻ ngốc mà dễ dàng tin rằng Lê Uy Long chỉ là một quân nhân bình thường.
"Đó là vì tôi đã từng cứu mạng Vũ Hải, chính xác là đã chắn đạn cho anh ấy, vì vậy anh ấy muốn trả ơn tôi. Anh ta đã gửi rất nhiều quân lực đến bảo vệ bởi vì anh ta là chỉ huy cao nhất ở căn cứ phía nam, chuyện chỉ có vậy thôi!" Lê Uy Long điềm tĩnh trả lời và dường như đã tìm thấy một lý do phù hợp.
"Không thể nào, kể cả khi con đã cứu Vũ Hải, thì con định giải thích thế nào về các vị thiếu gia từ 5 gia tộc lớn ở Khánh Hòa?Và cả những người giàu có nổi tiếng trên khắp cả nước cũng đến tham dự lễ cưới của hai đứa? Chuyện này thì là sao đây?" Tô Ánh Tuyết vẫn không tin và hỏi lại.
"Những người đó là do Trung Uý Thiên Thành mời đến." Lê Uy Long nói.
"Tại sao Thiên Thành đó lại làm vậy giúp con?" Tô Ánh Tuyết vẫn hỏi tiếp.
"Đó là vì hiện giờ đang có một cuộc chiến rất khốc liệt ở phía tây nước ta, Thiên Thành muốn con quay trở lại đội của mình và hành quân về phía tây để chiến đấu. Bởi vì con đã mạnh miệng hứa với Nhược Mai là sẽ tổ chức một lễ cưới hoành tráng bậc nhất Quốc Hoà cho cô ấy, con không thể nuốt lời nên đã đã đề nghị Thiên Thành giúp đỡ, thay vào đó, con buộc phải đồng ý sẽ tham gia chiến đấu với anh ta. Anh ta là một người có máu mặt và rất quen thuộc với giới thượng lưu ở Khánh Hòa, nên dĩ nhiên anh ta mời được họ rồi!!” Lê Uy Long vẫn không hề nao núng.
"Tóm lại là, con chỉ là một quân nhân bình thường, Thiên Thành kia muốn con trở về đội để tham chiến ở phía Tây với anh ta, nên đã chủ trì tất cả những nghi thức hoành tránh này ư??" Tô Ánh Tuyết cau mày hỏi lại một lần nữa.
"Đúng là như thế. Mặc dù con chỉ là một quân nhân bình thường, nhưng là một quân nhân hữu ích, có thể đóng vai trò quyết định trong chiến thắng hoặc thất bại của cuộc chiến." Lúc này, Lê Uy Long đã nói với giọng quả quyết hơn.
"Vậy sao? Vậy rốt cuộc nó là nhiệm vụ gì mà có vai trò quan trọng thế?" Mẹ vợ anh vẫn chưa chịu ngừng lại.
"Đó là chuyện tuyệt mật nhà binh, miễn bình luận." Lê Uy Long nói.
"Ôi trời ơi, ta còn tưởng rằng cậu thực sự là thần thánh phương nào ẩn thân!" Cảm xúc phấn khích lúc nãy của Tô Ánh Tuyết đột nhiên rơi từ trên mây xuống đáy vực. Chuyện hiểu lầm này thực sự rất khó chịu.
Lúc này, Chu Hoà mới lên tiếng: "Dù sao đi nữa, ít nhất Uy Long cũng đã thực hiện đúng lời hứa của mình và đã cho Nhược Mai của chúng ta một đám cưới hoành tráng, từ nay sẽ không ai dám bắt nạt nó nữa. Chuyện này không phải đã tốt lắm rồi sao?"
"Hừ, ông thì biết cái gì? Rốt cuộc cũng chỉ là đi nhờ vả người khác!! Sau đám cưới này, món nợ của Đại úy Vũ Hải với Lê Uy Long coi như đã giải quyết xong. Sau này, nếu còn muốn nhờ anh ta giúp đỡ chuyện gì khác thì đừng có hòng!" Tô Ánh Tuyết ỉu xìu nói.
"Chỉ cần hai đứa nó từ nay có thể sóng tốt là được. Ai mà giúp được mãi! Vả lại, đám cưới này đã mang lại cho Lê Uy Long và Nhược Mai nhà ta một biệt thự hạng sang và hai chiếc ô tô đẳng cấp. Bà còn muốn cái gì nữa? Sao trên trời nữa à?" Chu Hoà bực bội nói.
"Thôi thôi, không đề cập chuyện này nữa. Biệt thự này lớn tới như vậy, chắc là rất nhiều phòng, chúng ta cũng nên chuyển đến đây nhỉ. Uy Long, ý kiến con thế nào?" Tô Ánh Tuyết gặng hỏi.
Dĩ nhiên Lê Uy Long không mong Tô Ánh Tuyết chuyển đến sống cùng vợ chồng anh. Nhưng anh không thể từ chối. Dẫu sao anh cũng sắp đi xa và Nhược Mai cần ai đó chăm sóc. Vì vậy, anh nói: “Vậy cũng được, dù sao con cũng sắp phải đến phía Tây để chiến đấu. Nhưng con có một điều kiện, cha nuôi của con cũng sẽ được sống ở đây, và mẹ à, tuyệt đối không được làm ông ấy xấu hổ. "
"Ôi trời Tiểu Thiên, cứ để bố trở về nhà của mình, ta không quen sống ở nơi sang trọng như thế này." Ông Dương nói.
"Bố ơi, con biết bố muốn tốt cho con, nhưng con đã không thể cho bố một cuộc sống đủ đầy suốt thời gian qua rồi. Bây giờ cuối cùng chúng ta cũng có một căn nhà tử tế, và còn rất nhiều phòng, xin bố hãy ở lại đây để chúng con tiện chăm sóc." Lê Uy Long nắm tay ông và nói.
"Haiz, nếu vậy, ta sẽ thử sống ở đây một thời gian." Dương Văn Đoàn không muốn từ chối thiện ý của con trai, nên đã nhanh chóng đồng ý.
"Uy Long, vậy khi nào thì anh phải đi phía Tây để chiến đấu?" Lúc này, Chu Nhược Mai mới lên tiếng. Cô chỉ vừa mới được biết anh sẽ phải tới chiến trường phía Tây, trong lòng cô lúc này tràn ngập một nỗi lo lắng sợ hãi.
"Ngay tối nay." Lê Uy Long đáp.
"Trời, sao gấp quá vậy?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi, không ngờ Lê Uy Long vừa làm lễ cưới đã phải đi gấp như vậy.
"Chiến trận ở phía Tây đã gấp rút lắm rồi, lúc này ở ngoài đó còn biết bao quân lính của nước ta đang ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy anh nhất định phải đi tối nay." Lê Uy Long nói.
"Vào trong phòng với em một lát! Em có vài điều muốn nói với anh." Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
"Được." Lê Uy Long cũng đang có chuyện muốn nói với cô. Anh bèn đứng dậy đi theo Nhược Mai lên tầng hai và bước vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ này cũng đã được chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ từ giường đến mền và tủ quần áo.
Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, Chu Nhược Mai lập tức hỏi: "Anh thực sự chỉ là một quân nhân bình thường?"
"Phải." Lê Uy Long đáp, anh cũng muốn xem thử Chu Nhược Mai có đối xử chân thành với mình không nên đã vẫn quyết định sẽ giấu danh tính thực.
"Nếu đúng như vậy, tại sao Thiên Thành, một Trung Uý ba sao, lại sẵn sàng từ bỏ thời gian và danh dự chạy đến Chu gia rồi quỳ xuống cầu xin anh, lại còn gọi anh là Soái tướng, tôn sùng nể trọng anh như một vị thần?Không chỉ vậy, anh ta còn nói chỉ cần anh quay trở lại quân đội, lực lượng của kẻ thù sẽ sợ hãi mà chạy bán sống bán chết, không dám tấn công chúng ta nữa, rồi còn nói cái gì mà anh là vũ khí hạng nặng của đất nước? Tất cả chuyện này là sao?" Chu Nhược Mai hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Không phải anh đã nói rồi sao, đó chỉ là diễn kịch thôi! Chu gia đã coi thường anh và đối xử quá tệ với anh, anh chỉ muốn nhờ Thiên Thành cùng diễn một vở kịch để làm thay đổi thái độ của họ." Lê Uy Long nói.
"Vậy đó là tất cả sự thật?" Chu Nhược Mai liếc nhìn anh, nói.
"Phải! Sao vậy, biết anh không phải là một người đàn ông có quyền thế, em thất vọng lắm à?" Lê Uy Long hỏi.
"Đúng là có hơi thất vọng một chút. Nhưng dù sao, anh đã vì em mà vất vả lên kế hoạch và chuẩn bị tổ chức một đám cưới hoành tráng như vậy hôm nay. Dù chỉ là một ngày, em đã rất hạnh phúc. Vả lại, em chưa bao giờ dám mơ tưởng về một người đàn ông quyền lực, chỉ cần một người thực sự yêu thương mình." Chu Nhược Mai nói.
"Ừm! Nhưng em hãy yên tâm đi, lần này đến phía Tây chiến đấu, anh nhất định sẽ cố gắng đạt được thật nhiều chiến công, đến lúc đó có lẽ anh sẽ thực sự trở thành một người quyền lực, có thể cho em một danh phận phu nhân.”
"Em không đòi anh phải cố gắng đạt được bất kỳ thành tích quân sự nào, em cũng không muốn trở thành phu nhân gì cả, chỉ cần anh có thể trở về an toàn, em chỉ cần thế thôi là đủ rồi." Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nhìn cô xúc động, nói: "Được! Anh hứa với em, anh nhất định sẽ trở về an toàn."
Lúc này, Chu Nhược Mai đột nhiên phát hiện ra tay áo bên phải của Lê Uy Long có vết máu rỉ ra, cô kinh ngạc, lo lắng hỏi: "Gì thế này? Tại sao tay anh lại chảy máu? Anh bị thương sao?"
Lê Uy Long nhìn xuống và thấy rằng tay áo của mình thực sự đã thấm đẫm máu tươi. Anh đành phải nói thật: "Khi anh cùng Vũ Hải trở về từ căn cứ phía Nam Quốc Hoà, bọn anh đã bị một đội đặc vụ của địch tấn công, nên mới vô tình bị thương."
"Cái gì? Anh thực sự gặp phải một cuộc tấn công của bọn chúng?" Chu Nhược Mai trông càng hoảng hốt hơn.
"Phải, bởi vậy nên anh mới đến đón em trễ ở Chu gia." Lê Uy Long nói.
"Trời ơi! Chấn thương có nghiêm trọng lắm không? Đưa em xem nào!" Khuôn mặt Nhược Mai bắt đầu xanh lét và nói một cách lo lắng.
“Không sao, em không cần để ý đến nó, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Lê Uy Long nói, muốn trấn an Chu Nhược Mai.
"Đừng nói nhiều! Nhanh cởi áo anh ra cho em xem, đây là mệnh lệnh đấy!" Nhược Mai nói một cách dứt khoát, cô đã trông thấy vết máu loang lổ nhuộm đỏ thẫm chiếc sơ mi trắng anh đang mặc, và linh cảm cho cô biết rằng thương thế của anh không hề nhẹ.
Nhưng Lê Uy Long vẫn ngoan cố không muốn cởi nó ra nên Chu Nhược Mai đành tự tay cởi bỏ bộ đồ. Lúc này, cô mới nhận ra tay áo sơ mi trắng bên trong của anh đã bị dính máu trong một thời gian dài, ngay cả chiếc gạc trắng được băng bó trên cánh tay anh cũng đã rướm máu! Cô đã bàng hoàng mất một lúc.
"Một vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh còn nói chỉ là một vết thương nhỏ? Tại sao anh lại bị nặng tới mức này hả? Nhìn xem, thế này đau lắm phải không?" Chu Nhược Mai lo lắng hỏi.
"Nó là do bị trúng đạn của địch." Lê Uy Long không thể che giấu sự thật thêm nữa và đành phải thừa nhận.
"Trúng đạn? Tại sao anh đã chịu một chấn thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn cố chịu đựng để tham dự lễ cưới với em?" Nhược Mai nói gắt lên, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy rất day dứt.
"Thì bởi vì anh không muốn làm em phải thất vọng thêm nữa, anh đã hứa với em điều gì thì anh nhất định sẽ làm." Lê Uy Long nói.