George, Harry và đám lính đánh thuê đều bị dọa sợ bởi hành động sắp sửa nổ súng của Nguyễn Tú Cẩm.
Ngay cả lão Tôn Quốc Tài cũng không muốn Nguyễn Tú Cẩm cứ vậy mà chết đi. Thật ra ông ta cũng muốn chơi đùa với một cô gái trẻ trung nhưng Nguyễn Tú Cẩm vậy, nhưng sĩ rằng mình là Vua Cờ, ngại nói ra tâm tư.
Nhưng cứ cho là không thể tự xách súng ra trận được, thế thì nhìn cô bị kẻ khác chơi cũng đủ sướng rồi!
"Cô Nguyễn, cô khoan hẵng xúc động quá! Bỏ súng xuống trước đã, tôi dùng nhân cách của Vua Cờ cam đoan, tôi sẽ không thể bọn họ thương tổn cô!" Tôn Quốc Tài ra vẻ đạo mạo nói.
Nguyễn Tú Cẩm nghe thấy Tôn Quốc Tài nói như vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó hỏi lại: "Bọn họ sẽ nghe lời ông sao?"
"Có mà, tôi là Vua Cờ, ít nhiều gì họ cũng sẽ cho tôi chút mặt mũi." Tôn Quốc Tài nói xong, lặng lẽ liếc George một cái.
George lập tức hiểu ý Tôn Quốc Tài, vội nói: "Đúng thế, ngài Tôn Quốc Tài đây có danh tiếng rất cao ở nước Ý chúng tôi, ngài ấy nói gì chúng tôi cũng sẽ nghe hết, cô bỏ súng trước đã!"
Nguyễn Tú Cẩm hơi do dự. Nếu có thể sống sót thì ai lại muốn chết chứ? Hơn nữa cô còn đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, mơn mởn như sắc hoa, cuộc sống còn có rất nhiều chuyện tuyệt vời mà cô còn chưa kịp trải nghiệm, cho dù chỉ có chút hi vọng sống nhỏ nhoi, cô cũng vẫn muốn tiếp tục sống sót.
Chớp cơ hội này, Harry nhanh chóng ra tay bắt được bàn tay cầm súng của Nguyễn Tú Cẩm!
Hắn là vua của giới lính đánh thuê, thân thủ đương nhiên cực kì xuất sắc, Nguyễn Tú Cẩm còn chưa kịp phản ứng lại thì khẩu sủng trong tay đã bị Harry cướp đi rồi!
Sau khi Harry cướp súng khỏi tay cô, hắn thuận tiện đẩy ngã cô xuống đất!
Đám lính đánh thuê còn lại lập tức tiến tới như sói vồ mồi, ấn chặt tay chân Nguyễn Tú Cẩm xuống đất không cho cô giãy dụa!
Nguyễn Tú Cẩm nhất thời kinh hãi hô lớn: "Bọn mày định làm gì, mau thả tao ra!"
"Ha ha, cô Nguyễn à, cô đừng sợ, tôi sẽ dịu dàng thôi." George thấy Nguyễn Tú Cẩm đã bị khống chế, lập tức nổi thú tính đi tới.
"Nếu mày dám đụng vào tao, tao sẽ chết ngay cho mày xem!" Nguyễn Tú Cẩm cảnh cáo.
"Bây giờ á, khó lắm đấy. Muốn chết, cũng phải để bọn ta chơi đã rồi chết sau!" George nói.
"Ngài Tôn, ngài cứu tôi với! Không phải ngài đã bảo đảm sẽ không để bọn chúng làm hại tôi hay sao?" Nguyễn Tú Cẩm bắt đầu cầu cứu Tôn Quốc Tài.
"Cô Nguyễn, cô sai rồi. Tôi chỉ là một người biết đánh cờ bé nhỏ mà thôi, bọn họ không bao giờ nghe lời tôi cả đâu." Tôn Quốc Tài cười nói.
"Đồ lão già dâm dục chết dẫm, lão dám đùa bỡn tôi! Dù gì lão cũng là người Trung Quốc cơ mà, sao lão lại đi vẽ đường cho hươu chạy, nối giáo cho giặc chứ?" Nguyễn Tú Cẩm cực kì tức giận, cô không ngờ Tôn Quốc Tài lại lừa mình.
"Cô sai rồi, tôi đã sớm nhập quốc tịch nước Ý, ra sức vì nước Ý rồi." Tôn Quốc Tài nói.
"Cho dù lão không phải người Trung Quốc, nhưng lão cũng là Vua Cờ cơ mà, tu dưỡng cần có đâu? Sao lão lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ!" Nguyễn Tú Cẩm nói.