Trong hộp là một cuốn sổ tay, bìa ngoài cuốn sổ là bốn chữ "Hiên Viên Cửu Kiếm".
"Hiên Viên Cửu Kiếm, chẳng lẽ đây là kiếm phổ của Nhâm Phách Viên?" Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.
"Hẳn là vậy." Lê Uy Long cũng cảm thấy cuốn số này chắc hẳn là kiếm phố Nhâm Phách Viên, dù gì Nhâm Phách Viên cũng là kiếm khách thiên hạ đệ nhất thời bấy giờ, kiếm pháp của ông ta chắc chắn là kiệt xuất hơn cả thiên hạ. Nếu ngay cả bảo kiếm của mình ông ta cũng đặt ở đây, vậy thì cũng sẽ viết kiếm pháp mình sáng tạo ra thành kiếm phổ cùng chôn ở nơi này, để tránh việc kiếm pháp của mình bị thất truyền."
"Vậy anh nhanh mở cuốn kiếm phổ đó ra xem xem." Chu Nhược Mai thúc giục.
Lê Uy Long nghe lời cầm cuốn sổ tay kia lên, tùy ý lật qua lại xem thử, phát hiện phần giới thiệu bên trong thật sự là kiếm pháp.
"Đúng là như vậy, đây chắc hẳn là kiếm phổ do Nhâm Phách Viên viết ra." Lê Uy Long nói.
"Vậy thì tốt quá, anh không những nhận được bảo kiếm của ông ta mà còn chiếm được cả kiếm pháp nữa, anh tranh thủ học chút đi!" Chu Nhược Mai nói.
"Học kiếm pháp gì mà học, hiện tại cũng đâu phải thời đại vũ khí lạnh nữa, học kiếm pháp thì có ích lợi gì? Kiếm có lợi hại hơn vũ khí hiện đại không?" Lê Uy Long nói.
"Nhưng mà, tinh thông kiếm pháp, sau này solo với người ta có thể chiếm được ưu thế rất lớn!" Chu Nhược Mai nói.
"Khoan bàn chuyện này, anh ra ngoài cứu Nguyễn Tú Cẩm trước đã." Lê Uy Long cảm thấy bản thân hoàn toàn không cần phải đi học đống kiếm pháp này, bởi vì anh là hổ soái hộ quốc quyền khuynh thiên hạ, rất nhiều chuyện không cần phải tự thân vận động. Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, tất có thiên quân vạn mã chạy tới đối phó.
Hơn nữa kiếm pháp có ghê gớm mấy đi nữa cũng sao bì nổi vũ khí hiện đại được!
Thời đại đã thay đổi, kiếm sớm đã trở thành thứ vũ khí thô sơ lạc hậu từ lâu rồi.
"Được rồi, mình cứu Nguyễn Tú Cẩm đã, hai ta cùng ra ngoài cứu cô ấy!" Chu Nhược Mai đột nhiên nhớ tới việc Nguyễn Tú Cẩm vẫn còn ở trong tay kẻ địch, cô cũng muốn đi cứu cô ấy.
"Không, em đừng ra, em ở lại trong hang đá này đi." Lê Uy Long nói.
"Tại sao em không thể đi ra ngoài?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Bởi vì em có ra ngoài cũng không giúp gì được cho anh cả, mà còn trở thành vướng bận nữa. Anh không những phải cứu Nguyễn Tú Cẩm mà còn phải phân tâm để bảo vệ em, độ khó sẽ cao hơn nhiều." Lê Uy Long trả lời.
"Nhưng em ở một mình trong hang em sợ chứ!" Chu Nhược Mai nói.
"Sau khi cứu được Nguyễn Tú Cẩm, anh sẽ mang cô ấy về lại hang đá ngay lập tức." Lê Uy Long nói.
"Hai người còn về lại hang đá thì không phải đang dẫn sói vào nhà à, để những tên lính đánh thuê kia cướp đi những bảo tàng này?" Chu Nhược Mai nói.
"Đừng quên, thanh bảo kiếm này không chỉ mở ra cửa đá mà còn có thể đóng lại nữa. Xoay qua trái là mở cửa, xoay qua phải là khép lại. Anh cứu Nguyễn Tú Cẩm mang vào đây xong sẽ khởi động đóng cửa ngay lập tức." Lê Uy Long nói.
"Được rồi, em nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy thật." Chu Nhược Mai ngẫm lại những dòng giới thiệu văn học kia, đúng là thanh bảo kiếm đó có chức năng này thật.