“Được, đúng rồi, chúng ta phải thật sự cố gắng hết sức mà phá giải ván tàn cục này, hay là cố tình thua để giữ lại kho báu bên trong đây?” Chu Nhược Mai nhỏ giọng hỏi.
Lê Uy Long không khỏi đổ mồ hôi, nói: “Não em bị úng nước rồi à? Hiện tại chúng ta đều đứng trước cửa đá, nếu cố tình thua rồi, em muốn mất mạng sao? Dù em có muốn chết, nhưng anh vẫn chưa muốn chết đâu.”
“Vậy chính là phải cố gắng hết sức mà phá giải ván tàn cục này đúng không?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đúng, đương nhiên là phải cố gắng hết sức đi phá giải rồi.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng một khi ván tàn cục này được phá giải, cánh cửa đá được mở ra, thế chẳng phải là bọn họ sẽ lấy được kho báu bên trong rồi sao?” Chu Nhược Mai nói.
“Anh đã nói là bọn họ không thể lấy được những kho báu này đâu. Quân tiếp viện của anh rất nhanh sẽ chạy tới đây thôi, chỉ khi mở được cánh cửa đá, để cho bọn họ tranh nhau giành lấy kho báu bên trong, anh mới có cơ hội thừa dịp hỗn loạn mà ra tay hành động, giết bọn họ một cách trở tay không kịp, đồng thời gọi Thiên Thành dẫn theo đội quân xuống dưới đây phối hợp cùng với anh, cùng nhau tiêu diệt bọn họ, em đã hiểu chưa?” Lê Uy Long nói.
“Em hiểu rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ chính thức bắt đầu nhé.” Chu Nhược Mai nói.
“Được, nước đầu tiên đi như thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Nước đi đầu tiên, xe ba bình sáu.” Chu Nhược Mai nói. Nước đi này hoàn toàn giống với cách đi của Tôn Quốc Tài đã thực hiện trước đó.
Lê Uy Long là người biết chơi cờ tướng, nên cứ trực tiếp di chuyển quân cờ theo lời Chu Nhược Mai đã nói, căn bản không cần Chu Nhược Mai phải cầm đèn pin hướng dẫn như Tôn Quốc Tài đã làm.
Chu Nhược Mai vị vua cờ mới được mọi người chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng ra tay, tất cả mọi người đều yên lặng dõi theo, ngoại trừ giọng nói của Chu Nhược Mai vang lên trong hiện trường, cũng không một ai dám lên tiếng gây ồn ào.
Nguyễn Tú Cẩm vô cùng căng thẳng, bởi vì Chu Nhược Mai và Lê Uy Long đã bất chấp mạo hiểm chơi ván cờ này để cứu cô ấy. Nếu như Chu Nhược Mai và Lê Uy Long chết trước cửa đá, cô ấy cũng sẽ không muốn sống tiếp nữa.
Sau khi xem được bảy tám nước đi, Tôn Quốc Tài phát hiện Chu Nhược Mai hoàn toàn là dựa theo cách đi trước đó của ông ta, liền khinh thường nói: “Tôi còn tưởng rằng vị vua cờ mới này lợi hại đến mức nào. Hóa ra là hoàn toàn sao chép cách đi của tôi, không có sự đổi mới nào cả.”
Chu Nhược Mai cũng không quan tâm, bởi vì mười nước đi trước của Tôn Quốc Tài giống hệt như cách cô đã nghĩ, lẽ nào còn muốn cô cố ý đi sai để chứng tỏ cô khác với ông ta sao?
Khi đi đến nước thứ mười một, cuối cùng Chu Nhược Mai cũng làm ra thay đổi: “Binh năm tiến một.”
Lê Uy Long hoàn toàn dựa theo lời của Chu Nhược Mai nói mà di chuyển quân cờ. Nhưng mỗi khi anh di chuyển, cũng không tránh khỏi sẽ khẩn trương.
Bởi vì ván cờ này biến hoá thất thường, trông rất quỷ dị, ai biết được nước đi tiếp theo liệu có đột nhiên xảy ra biến cố hay không?
Nếu như bên đỏ bất ngờ xảy ra biến cố, ám khí trên cửa đá căn bản là không thể đề phòng được, cũng không biết là sẽ có loại ám khí nào sẽ xuất hiện để giết anh.
Bản thân anh chết chẳng sao cả, nhưng vấn đề là Chu Nhược Mai cũng sẽ chết chung với mình.
Chỉ cần bất cẩn một bước, Chu Nhược Mai và mình sẽ phải đi đến Hoàng Tuyền ngay lập tức.
Mặc dù anh đã trải qua nhiều trận chiến, sớm đã không màng chuyện sống chết, nhưng nếu được sống thì cũng không ai muốn chết cả.
“Ha ha, vì muốn chứng minh cách đi khác với tôi, mà cô còn cố ý thay đổi một nước đi khác, đi nước binh năm tiến một, đây đúng là một nước đi tệ hại nhất. Hiện tại mối nguy bên đỏ còn chưa được giải quyết, mà cô đã vội vàng đẩy binh đi lên, đúng thật là tự tìm cái chết. Trong vòng năm bước, bên đỏ nhất định sẽ thua.” Tôn Quốc Tài chế nhạo nói.
Chu Nhược Mai không muốn phản bác, cô tập trung tinh thần chơi nước cờ của mình. Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, mặc dù hiện tại chưa hoàn toàn giải quyết được mối nguy của bên đỏ, nhưng nếu cứ một mực tìm cách phòng thủ, mà không tấn công thì căn bản sẽ không thể chống đỡ được.
Sau năm nước đi nữa, bên đỏ vẫn không thấy thua, dự đoán của Tôn Quốc Tài thất bại, sắc mặt của ông ta nhất thời trở nên rất khó coi.
“Không phải ông nói trong vòng năm nước đi nữa người ta nhất định sẽ thua sao, tại sao họ vẫn chưa thua?” Harry sớm đã không vừa mắt Tôn Quốc Tài rồi, liền bắt đầu chế nhạo ông ta.
“Đi thêm năm nước đi nữa, cô ấy nhất định sẽ thua.” Tôn Quốc Tài chết cũng phải giữ lấy thể diện, lại bắt đầu dự đoán.
“Nếu ông không lên tiếng cũng không có người coi ông là người câm đâu, đừng gây ồn ào làm phiền đến vua cờ mới chơi cờ.” George cũng không ưa thích gì Tôn Quốc Tài.
Tôn Quốc Tài lập tức không dám ăn nói lung tung nữa.
Sau năm nước đi nữa, tuy bên đỏ không thua, nhưng đã xuất hiện một mối nguy lớn.
Lê Uy Long cũng trở nên căng thẳng, khi anh di chuyển quân cờ cho Chu Nhược Mai, anh vẫn luôn phải đề phòng sẽ đột ngột có ám khí tấn công.
Khi đi đến nước đi thứ hai mươi lăm, Chu Nhược Mai lâm vào thế bất lợi. Vào lần đầu tiên khi cô phá giải ván tàn cục này, chính là bị tẩu hỏa nhập ma ngay nước đi này.
Cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ, nghĩ biện pháp đột phá tình huống khó khăn này.
Sau khi suy nghĩ hơn mười phút, Chu Nhược Mai nghĩ ra được một cách ổn hơn, liền nói: “Ngựa ba lui bốn.”
Cô quyết định cho ngựa ba lui bốn, vì cô muốn dùng con ngựa này để tạo thành một dãy với con ngựa kia của mình, không cho con ngựa kia bị xe của đối phương nuốt chửng.
Còn Lê Uy Long vừa rồi cũng phát hiện ra bên đỏ đang gặp nguy hiểm, sự chú ý của anh đã bị phân tán, anh bắt đầu quan sát xung quanh và nghe ngóng mọi hướng, nên anh không hoàn toàn tập trung vào việc chơi cờ.
Khi nghe thấy Chu Nhược Mai nói ngựa ba lui bốn, anh lại không cẩn thận đi thành nước ngựa ba lui hai.
Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long lại tự ý đổi thành ngựa ba lui hai, nhất thời cả kinh mà hoảng sợ kêu lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!