Lê Uy Long suy nghĩ lại cũng phải, Chu Nhược Mai chưa bao giờ leo xuống một cái hang sâu như vậy, anh không thể để cô đi mạo hiểm như thế này được.
Anh cảm thấy rằng mình một tay nắm dây, còn một tay kia ôm Chu Nhược Mai đi xuống cũng là rất khó khăn rồi, nếu như anh cõng cô trên lưng, cũng sẽ lo rằng cô không nắm chắc được mình, như thế cũng sẽ ngã xuống.
Do đó anh quyết định để Chu Nhược Mai đối mặt ôm lấy mình, như vậy lỡ như cô không giữ chặt được mình, anh còn có thể vươn tay ra ôm lấy cô.
Vì thế, anh liền nói: “Em ôm lấy anh, anh sẽ dẫn em đi xuống.”
“Ôm như thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em đối mặt ôm lấy anh, nhớ là nhất định phải ôm chặt lấy anh.” Lê Uy Long nói.
“Làm như vậy thì ngại quá?” Khi Chu Nhược Mai tưởng tượng đến cảnh hai người đối mặt ôm lấy nhau, thân thể nhất định sẽ phải thân mật sáp lại gần, không khỏi cảm thấy đỏ mặt.
“Ngoài cách này ra, anh không còn có cách nào khác tốt hơn nữa. Em còn muốn cứu Nguyễn Tú Cẩm không?” Lê Uy Long nói.
“Đương nhiên là muốn, anh không phải là đang hỏi điều vô nghĩa sao? Nếu em không muốn cứu Nguyễn Tú Cẩm, thì em nửa đêm nửa hôm cùng anh chạy tới đây làm gì?” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu em muốn cứu cô ấy, vậy thì hãy mau nắm bắt thời gian đi chứ. Chúng ta là hai vợ chồng rồi, ôm nhau thì có là gì, cũng đâu phải là chưa từng ôm đâu.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai chỉ đành phải đỏ mặt, mà ôm lấy cổ của Lê Uy Long.
“Em ôm như vậy không chắc đâu, đợi khi xuống tới đó thì rất dễ tuột tay rơi xuống.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì anh còn muốn làm như thế nào?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Em phải bắt ngang hai chân vào bên hông anh và kẹp chặt lại.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai cũng sợ sẽ ngã xuống dưới, chỉ đành phải dựa theo cách của Lê Uy Long mà làm. Hai chân cô dùng sức nhảy lên, sau đó bắt ngang hai chân vào bên hông Lê Uy Long, kẹp chặt vào eo anh, hai tay cũng ôm chặt lấy cổ anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!