"Căn bản thế cờ này không phải là thế cờ, không tính toán gì hết." Chu Nhược Mai nói.
"Có thể thế cờ này là một thế cờ cổ xưa, em không phá giải được thì là do thực lực của em có hạn, không thể trách thế cờ nha!" Lê Uy Long nói.
"Cái gì mà thế cờ cổ xưa hả, đây chính là thế cờ do anh bày lung tung ra thì có. Ai nói em không phá giải được, em dùng quân đen phá giải trong vài phút cho anh xem." Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long toát mồ hôi: "Phá thế cờ, không phải quy định phải dùng quân đỏ sao?"
"Không có quy định, vừa rồi thời điểm đặt cược, anh không nói nhất định phải dùng quân đỏ, hiện tại em muốn dùng quân đen!" Chu Nhược Mai nói.
"Em không thể chơi xấu như vậy được!" Lê Uy Long khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới Chu Nhược Mai có thể chơi xấu như vậy.
"Ai bảo anh bày ra một thế cờ hỗn loạn thế kia cho em phá giải? Tại sao anh không dứt khoát quăng toàn bộ quân đỏ ra, chỉ để lại một quân đen cho em tới phá?" Chu Nhược Mai tức giận nói.
"Thế cờ này, là anh nhìn thấy ở một hang động bí mật, tuyệt đối không phải vì lừa gạt em." Lê Uy Long thề son sắt nói.
"Hang động nào mà có thế cờ này vậy?" Chu Nhược Mai hơi kinh ngạc hỏi.
"Cái này, bây giờ tạm thời không thể nói cho em biết." Lê Uy Long cảm thấy chuyện bảo tàng dưới núi Hổ Sơn, nhiều người biết sẽ không tốt, cho nên không muốn để cho Chu Nhược Mai biết.
"Không nói được là ở chỗ nào, căn bản là nơi đó không hề tồn tại, là chính anh hư cấu tạo ra. Em đã thấy qua rất nhiều thế cờ, nhưng thế cờ không có chút khả năng đánh trả nào giống như của anh, đây là lần đầu tiên em gặp. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là anh không muốn rửa chân cho em, cố ý bày ra thế cờ phải thua không thể nghi ngờ này cho em phá." Chu Nhược Mai nói.
"Em muốn như thế nào thì mới bằng lòng tin anh hả?" Lê Uy Long thật sự không có biện pháp.