Lê Uy Long chăm chú nhìn kỹ, phát hiện cái thế cờ này quân đen đã có ưu thế lớn hơn, tất cả các quân cờ vẫn còn nguyên, hai quân xe, hai quân mã, quân tượng cũng còn đầy đủ, vẫn còn năm quân tốt, có hai quân tốt đều đã qua sông, quân đã vây quanh bốn phía, mỗi một con cờ đều được đặt ở vị trí thỏa đáng, phát huy ra sức sát thương lớn nhất.
Mà bên quân đỏ chỉ có một quân xe, một quân mã một pháo, ba quân tốt, đã mất một quân sĩ, một quân tướng, chỉ còn một sĩ cùng một tướng mà thôi. Bên quân đỏ đã không còn quân cờ nào có thể tấn công, mà vị trí phòng thủ cũng vô cùng bị động, đã tràn ngập nguy hiểm.
Nhìn thấy nước cờ này, Lê Uy Long không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Bàn cờ này cũng không phải một bàn cờ bình thường, quân đen nhiều như vậy, đã hoàn toàn áp chế quân đỏ.
Mà quân đỏ thì còn lại rất ít, lại không chiếm được một nước đi có thể tấn công nào cả, áp lực phòng thủ lại quá lớn, làm sao phá được trận cờ này đây?
Không thể nghi ngờ, phải giúp quân đỏ chiến thắng thì mới có thể mở ra cửa đá. Nếu như là để quân đen thắng, thì chỉ cần vài phút mà thôi, căn bản không có khả năng dùng làm cơ quan để mở ra cửa đá.
Lê Uy Long biết rằng nếu muốn phá giải cái bàn cờ này khẳng định là có độ khó cực cao, nhưng anh không nghĩ cứ như vậy mà đã từ bỏ, liền nhìn chằm chằm những quân cờ trên bàn cờ, trầm tư suy nghĩ.
Hiện tại trong đầu anh đang tưởng tượng các nước đi của quân cờ đỏ, làm sao để có thể ứng phó với thế tấn công của quân đen.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh phảng phất thấy được hình ảnh kẻ thù từ bốn phương tám hướng đang vây lấy, mà mình đang chỉ huy một chút tàn quân ra sức chém giết, lại không cách nào ngăn cản vó ngựa của quân địch, bị đánh đến tan hoang thất bại.
Anh đang càng ngày càng lún sâu vào thế cờ này, đã hoàn toàn hòa mình vào hoàn cảnh, hoàn toàn hòa mình vào với thế cờ, đưa thân vào loại chiến trường cổ đại kia.
Tình thế trên chiến trường càng ngày càng nguy hiểm, sắc mặt của Lê Uy Long càng ngày càng trắng bệch, chỉ chốc lát đầu anh đã đầy mồ hôi.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan cùng những bộ đội đặc chủng kia đều thấy được sắc mặt của Lê Uy Long đang thay đổi, nhưng vừa rồi Lê Uy Long đã ra lệnh cho bọn họ không được phép làm phiền anh, cho nên bọn họ cũng đều không dám nói chuyện, sợ quấy rầy đến mạch suy nghĩ của Lê Uy Long.
Lúc này, Lê Uy Long đã hoàn toàn lâm vào thế cờ tướng, phảng phất nhìn thấy mình đang đứng ở trên tường thành, tướng sĩ của mình đã bỏ mình toàn bộ, quân địch đã tấn công lên tường thành, đang dùng đao kiếm bủa vây lấy anh, buộc anh phải đầu hàng.
“Lê Uy Long ta thà chết cũng sẽ không chịu đầu hàng, người còn thì thành còn, thành phá thì người vong! Hôm nay binh bại, thì lấy thân để trả nợ nước!” Lê Uy Long đột nhiên hét lớn.
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan cùng những bộ đội đặc chủng kia bỗng nhiên nghe được tiếng Lê Uy Long hét lớn, hét lên những lời như vậy, tất cả đều hoảng sợ, không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Mà sau khi Lê Uy Long hét lên như vậy, bỗng cực nhanh rút súng từ bên hông của Thiên Thành, nhắm ngay vào đầu mình!
Hành động kì lạ của Lê Uy Long làm cho tất cả mọi người đều bị dọa đến hồn phi phách tán!
“Soái tướng!” Đám người cùng đồng thanh kêu to một tiếng, muốn đánh thức Lê Uy Long.
Thiên Thành cùng Hà Ngọc Lan nhanh mắt, đồng thời đưa tay bắt lấy tay phải đang cầm súng của Lê Uy Long,
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, vang vọng không ngừng ở trong đường hầm.
Đạn bắn vào bùn đất ở phía trên đầu Lê Uy Long, bùn đất rơi xuống ầm ầm.
Vừa rồi Thiên Thành và Hà Ngọc Lan trong một khắc cuối cùng Lê Uy Long bóp cò, ra sức nhấc tay phải của anh lên, cho nên đạn bắn vào phía trên đỉnh đầu của Lê Uy Long, anh thoát được một kiếp.
Tất cả mọi người đều ra mồ hôi lạnh khắp người, Soái tướng bảo vệ đất nước luôn kêu mưa gọi gió, thiếu chút nữa là tự sát mà chết!
“Soái tướng, đến cùng anh làm sao vậy?” Thiên Thành nắm chặt tay phải vẫn đang cầm súng của anh không thả ra, lo lắng hỏi.
“Soái tướng, anh có chuyện gì mà nghĩ quẩn đến mức muốn tự sát?” Hà Ngọc Lan cũng nắm chặt tay phải đang cầm súng của Lê Uy Long không thả ra, lo lắng hỏi.
“Soái tướng, không được xúc động!” Những bộ đội đặc chủng cũng lên tiếng nói.
Phát súng vừa vang lên, cũng đã khiến Lê Uy Long dần dần tỉnh táo lại.
Nghe được tiếng hoảng sợ của mọi người, nhìn thấy tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn mình, Lê Uy Long không hiểu chút nào mà hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Soái tướng, vừa rồi anh định rút súng tự sát, chẳng lẽ anh không biết sao?” Thiên Thành kêu rên nói. Vừa rồi nếu như không phải có anh ta và Hà Ngọc Lan tay mắt lanh lẹ, thì có lẽ hiện tại họ đã phải nhặt xác thay cho Lê Uy Long rồi.
“Hả? Tại sao lại xảy ra việc này? Tại sao tôi lại muốn rút súng tự sát?” Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
“Cái này làm sao tôi biết cơ chứ? Anh nhìn trong tay anh còn đang cầm súng của tôi kia kìa!” Thiên Thành nói.
Lúc này Lê Uy Long mới phát hiện ra tay phải của anh vẫn đang bị Thiên Thành và Hà Ngọc Lan nắm chặt, mà trong tay anh lại đang cầm một cây súng!
“Các anh mau buông tay ra đi.” Lê Uy Long nói.
“Không, anh phải cam đoan sẽ không nổ súng tự sát nữa, tôi mới dám buông tay.” Hà Ngọc Lan lo lắng khi mình vừa thả tay ra, Lê Uy Long lại nổ súng tự sát.
“Đúng vậy, trước tiên anh trả súng lại cho tôi đã, thì tôi mới dám buông tay ra.” Thiên Thành cũng rất lo lắng.
“Được, vậy anh lấy lại súng của mình đi.” Hiện tại Lê Uy Long đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đương nhiên sẽ không nổ súng tự sát một lần nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!