Sau khi xếp xong tàn cục, ông ta nói: “Cô muốn quân đỏ hay quân đen?’
Chu Nhược Mai xem qua một lát, nhận thấy tàn cục khá ổn, cho dù chọn quân nào đều có thể đánh thắng, liền nói: “Sao cũng được, tôi thì vẫn chọn quân đỏ!”
“Được rồi, trước tiên lấy tiền ra đặt ở trên mặt đất đi.” Ông ta sợ Chu Nhược Mai không có tiền, vì vậy kêu cô lấy tiền ra trước.
Chu Nhược Mai trực tiếp lấy trong túi xách của cô ra ba mươi triệu, đặt xuống đất.
Ông ta gom góp được ba mươi triệu rồi đặt chung với số tiền của Chu Nhược Mai.
Khi Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai và ông ta ngang nhiên đặt tiền, đánh bạc ngoài đường, không khỏi phì cười. Nếu Ánh Hạ nhìn thấy điều này, liệu hai người đang đánh bạc kia có bị bắt không nhỉ?
Tuy nhiên, nhìn thấy vợ mình đang rất vui vẻ, Lê Uy Long cũng không muốn làm cô mất hứng, Ánh Hạ không dễ gì trùng hợp xuất hiện bất ngờ ở đây như vậy đâu.
Cho dù Chu Nhược Mai có đánh thua hết số tiền này, Lê Uy Long cũng sẽ không để bụng, miễn là cô thấy vui là được.
Khi thấy Chu Nhược Mai và ông ta đánh cược lớn như vậy, những người xung quanh đều không dám bình luận, sợ rằng lát nữa nếu người nào đánh thua sẽ quay lại trách móc họ nói quá nhiều.
Im lặng xem cờ, quy tắc này, không ai không hiểu. Vả lại, bọn họ đều biết rõ có những người sau khi đánh thua liền trút giận lên những kẻ nói năng lung tung.
Sau khi đặt cược, Chu Nhược Mai chơi cờ với ông ta.
Chu Nhược Mai vẫn không tuân theo bất kỳ quy luật đánh cờ nào cả, trong mắt người ngoài cuộc, cô chỉ biết đi một cách mù quáng, hoàn toàn không phù hợp với lối đánh thông thường.
Mỗi nước cờ của cô luôn chứa đầy bất ngờ.
Nhìn thấy Chu Nhược Mai với lối đánh bất thường, vượt ra ngoài cả dự đoán, ông ta bắt đầu có chút hoang mang. Đây là lần đầu tiên ông ta đặt cược lớn như vậy, ông ta không dám khinh suất nên mỗi nước đi phải hết sức dè dặt, rất thận trọng.
Tuy nhiên, Chu Nhược Mai đã làm rối thế trận mà ông ta dày công tính toán trước đó, cô dửng dưng dâng quân cờ của mình cho ông ta, nhưng những con cờ còn lại của cô vẫn rất uy lực, từng bước từng bước đè ép ông ta.
Đi được vài nước, ông ta không biết phải đối phó thế nào nữa.
Cục diện hiện tại không còn là cục diện mà ông ta tính toán trước đó nữa rồi, chỉ biết đánh đến đâu hay đến đó mà thôi.
Sau bảy tám nước đi, ông ta chỉ có thể cầm cự chứ không thể phản công đánh trả.
Trán ông ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, và tay cầm cờ cũng run lên.