“Anh không hề ra tay với cô ta! Anh chỉ dùng chân đá vào hai chiếc dùi cui điện.” Lê Uy Long tỏ ra ngây thơ mà nói.
“...” Chu Nhược Mai cạn lời, bởi vì Lê Uy Long thật sự chỉ dùng chân đá.
Sau khi Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy ngã xuống, đầu đập xuống đất trước, trong mắt như thể đầy sao vàng, trên trán nổi lên một cục u lớn.
Cả hai không dám bỏ chạy nữa mà nằm ra đất giả chết.
Lê Uy Long lúc này không còn chú ý đến Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy nữa, mà nhặt con dao gọt hoa quả mà Phan Thiên đã làm rơi trên mặt đất trước đó, đi về phía Phan Thiên.
Bởi vì Phan Thiên có ý đồ xấu với vợ mình, lại còn đánh Nguyễn Tú Cẩm một cách thậm tệ, đây là điều anh không thể tha thứ nhất!
“Lê… Lê Uy Long, anh… làm gì vậy?” Phan Thiên vô cùng kinh hãi khi thấy Lê Uy Long cầm dao gọt hoa quả đi về phía mình, hắn ta run rẩy hỏi. Hiện tại hắn ta đã bị thương nặng, như thế mà vẫn không muốn buông tha cho hắn ta sao?
“Tao sợ mày không biết rằng tao là một người tàn nhẫn, vì vậy tao sẽ cho mày thấy thế nào mới là tàn nhẫn.” Lê Uy Long nói.
“Anh chỉ một cú đấm đã đánh tôi thương nặng, hơn nữa đã đả thương những nhân viên bảo vệ của nhà hàng Đại Thành của tôi. Tôi đã biết anh tàn nhẫn thế nào rồi, vì vậy không cần phải cho tôi xem nữa đâu.” Phan Thiên nói.
“Không, một số bài học phải thật sâu sắc để mới không thể nào quên được. Chút vết thương nhỏ này thì tính là cái gì? Tao sợ rằng khi mày lành vết thương thì lại tái phạm lần sau.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì anh muốn gì?” Phan Thiên hỏi.
“Nguyễn Tú Cẩm vì cứu vợ tao mà cào mặt mày một chút, nhưng mày lại tát sưng mặt cô ấy, hơn nữa còn muốn dùng dao cào rạch mặt để hủy hoại khuôn mặt của cô ấy. Mày thật sự quá độc ác, Bây giờ tao sẽ đáp trả lại, khiến mày trải nghiệm cảm giác bị hủy hoại nhan sắc là như thế nào!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Phan Thiên run lên vì sợ hãi, vội vàng cầu xin: “Không! Tôi sẽ không dám nữa, xin đừng làm hỏng mặt tôi!”