"Chuyện này, dù sao cũng là do kẻ xấu gây ra. Mẹ tôi đã cho cha anh cơ hội để thực thi công lý và giúp ông ấy cứu Lâm Khánh Hoa."
Chu Nhược Mai đã nói tất cả những gì cô muốn nói liền trong một câu.
Lê Uy Long không nói nên lời, cũng không thể bác bỏ. Bởi vì những gì Chu Nhược Mai nói là hoàn toàn hợp lý. Mặc dù Tô Ánh Tuyết đã đuổi cha anh ra khỏi biệt thự, nhưng chính vì thế mà bà ấy đã cho cha anh một cơ hội để làm những chuyện đúng đắn. Cái chết của ông Dương thực sự không liên quan gì đến Tô Ánh Tuyết, đó hoàn toàn là vì ông ấy muốn ra tay trượng nghĩa.
"Nếu anh giết mẹ tôi vì điều này, cha anh trên trời chắc chắn cũng sẽ không vui vẻ gì. Ông ấy chết vì ông ấy đã dũng cảm chiến đấu cho công lý. Ông ấy đã chết một cách vinh quang. Nên dĩ nhiên ông ấy cũng không muốn anh giết mẹ tôi để trả thù. Với tính cách hào hiệp và rộng lượng của bố, tôi chắc chắn ông sẽ không trách mẹ tôi."
"Bây giờ ở trên Thiên đường bố chắc chắn cũng hy vọng rằng chúng ta có thể sống tốt. Ông ấy không muốn phá vỡ mối quan hệ của chúng ta vì cái chết của mình. Nếu anh giết mẹ tôi, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể tiếp tục được nữa...."
Chu Nhược Mai đau khổ trút hết nỗi lòng.
"Kể cả mẹ em không liên quan gì đến cái chết của cha tôi, nhưng bà ấy đã luôn hà khắc và đối xử tệ bạc với ông ấy, tôi không thể chấp nhận chuyện này được!" Lê Uy Long giận dữ nói.
"Mẹ tôi đúng là đã gây rắc rối cho bố nhiều lần, nhưng như thế đâu phải là phạm tội, bà ấy đâu có giết người. Trong tương lai, biết đâu bà ấy sẽ thay đổi." Chu Nhược Mai nói.
"Được! Vì em, tôi sẽ không giết bà ấy, nhưng kể từ giờ phút này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ đó." Lê Uy Long gằn giọng nói. Anh đã từ bỏ việc giết Tô Ánh Tuyết, nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta.
Chu Nhược Mai cũng biết rằng Lê Uy Long sẽ không thể chấp nhận điều này trong một thời gian, nhưng chỉ cần bây giờ anh không giết mẹ cô, với cô đã là một chuyện may mắn lắm rồi.
"Uy Long, cảm ơn anh vì đã không giết mẹ em. Anh không nhất thiết phải tha thứ cho bà ấy, chỉ cần anh đừng giết bà. Chính em cũng đã rất tức giận khi bà ấy làm ra một việc quá đáng như thế. Thực lòng, đến bây giờ em vẫn chưa thể tha thứ cho bà, huống chi là anh..." Nhược Mai thực sự biết ơn chồng mình vì đã tha chết cho mẹ cô.
Lúc nãy, cô thực sự sợ rằng Lê Uy Long sẽ lập tức đi tìm giết mẹ mình trong cơn thịnh nộ. Với tính cách của anh ấy, thật khó để tha thứ cho một người đã liên quan đến cái chết của cha mình. Việc anh chấp nhận từ bỏ ý định giết mẹ Nhược Mai cho thấy anh thực sự trân trọng cô.
Giờ đây Nhược Mai cuối cùng cũng đã cứu mạng mẹ mình. Cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vì vậy cô nói: “Uy Long, chúng ta đừng đề cập đến chuyện này nữa được không? Anh đã nói muốn em thực hiện lời hứa của mình, vậy bây giờ em sẽ chiều ý anh!"
"Lúc này tôi đã không còn tâm trạng để làm bất cứ điều gì nữa!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Biết được cha mình đã phải chịu đựng sự hành hạ của Tô Ánh Tuyết trong suốt thời gian ông sống ở đây và ông đã không thể yên ổn lấy một ngày, điều này khiến cho Lê Uy Long cảm thấy vô cùng tồi tệ. Làm sao anh còn có tâm trạng để lãng mạn với Chu Nhược Mai nữa?
Tuy nhiên, Nhược Mai lại đang muốn xóa tan sự thù hận trong lòng Uy Long. Cô biết cách để kiềm chế cơn giận này như một người phụ nữ. Vì vậy, Nhược Mai lặng lẽ đi từ phía sau Uy Long lên đến trước mặt anh, rồi dịu dàng vòng tay qua cổ, đứng nhón chân và chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn.
Cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào của Chu Nhược Mai, Lê Uy Long đột nhiên cảm thấy như bị điện giật, và đầu óc anh trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Sự thù hận trong lòng anh cuối cùng cũng đã dịu lại bằng nụ hôn của Chu Nhược Mai.
Trước chuyến hành quân về chiến trường phía Tây của Lê Uy Long lần trước, Chu Nhược Mai chỉ hôn anh một cách chớp nhoáng. Nhưng lần này, cô đã không hề buông tay trong một khoảng thời gian khá dài.
Lê Uy Long bất giác không biết nên làm gì.
Cả hai lần đều là Chu Nhược Mai chủ động và cả hai người đều cảm thấy lâng lâng hồi hộp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long hiện đang trong tâm trạng tồi tệ khi nghĩ đến việc cha mình đã bị Tô Ánh Tuyết chà đạp và đuổi ra khỏi biệt thự, anh vẫn rất tức giận nên chỉ một lúc sau khi hôn, anh lặng lẽ đẩy Chu Nhược Mai ra.
"Uy Long, có chuyện gì với anh vậy?" Chu Nhược Mai đã chuẩn bị tinh thần để cho đi tất cả mọi thứ, nhưng cô không ngờ Lê Uy Long lại đẩy mình ra trong lúc quan trọng này.
"Xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt lắm...." Lê Uy Long nói xong và lập tức rời khỏi phòng của Chu Nhược Mai. Mặc dù anh đã nói sẽ không giết Tô Ánh Tuyết, nhưng anh vẫn còn rất hận Tô Ánh Tuyết nên nhất thời chưa thể nguôi ngoai, vì vậy anh không có tâm trạng để vui vẻ với Chu Nhược Mai trong lúc này.
Thấy thái độ thờ ơ này của Uy Long, Chu Nhược Mai sững sờ. Cô không ngờ rằng dù mình đã buông bỏ tất cả sĩ diện của bản thân và chủ động làm chuyện đó với Lê Uy Long, anh vẫn không quan tâm! Chẳng lẽ là vì cô không đủ hấp dẫn?
Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Uy Long. Bất cứ ai khi biết người cha nuôi mình hằng kính trọng đã bị bóc lột và bị đuổi đi giữa đêm khuya như vậy đều sẽ đau lòng cả thôi.
Dù sao, Lê Uy Long đã nể mặt Nhược Mai mà không giết mẹ cô, như vậy đã là may mắn lắm rồi!
Vì vậy, Chu Nhược Mai không dám đòi hỏi quá nhiều, chồng cô đang có một nút thắt trong lòng và cô cần phải chờ một thời gian để nút thắt đó được gỡ bỏ.
Sau khi trở về phòng, Uy Long trằn trọc trên giường rất lâu mà không tài nào ngủ được. Trong tâm trí của anh vẫn cứ hiện ra những hình ảnh Tô Ánh Tuyết đã gây khó dễ cho ông Dương như thế nào. Điều này khiến anh đau lòng khôn xiết!
Tô Ánh Tuyết là mẹ vợ của anh, anh không thể tấn công hay đánh bà ấy, điều này khiến anh rất khổ tâm.
Chu Nhược Mai cũng không thể ngủ được. Thái độ của Lê Uy Long đối với cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, khiến cô rất đau lòng.
Những tình cảm vừa mới được nhen nhóm lên và chỉ một chút nữa thôi chốt ngăn cách cuối cùng sẽ được phá bỏ, nhưng không ngờ vì sai lầm của mẹ cô mà đã để lại thêm một khoảng trống khác. Thậm chí mối quan hệ này dường như đã đứng trên bờ vực tan vỡ.
Vế thương lòng này, biết đến khi nào mới có thể lành lại?
......................................
Ngày hôm sau..........
Một công văn bổ nhiệm cảnh sát Ánh Hạ làm giám đốc mới của Sở cảnh sát đã được chuyển đến, và ngay lập tức, toàn bộ nhân sự trong Sở cảnh sát đều nhao nhao lên như vỡ trận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!