"Cô nói chuyện cũng thoải mái thật đấy! Sao có thể nói huỵch toẹt ra như vậy chứ?!" Lê Uy Long nói.
"Tôi đã dè dặt lắm rồi! Nếu tôi không nói rõ ràng hơn một chút, liệu tên đần như anh có hiểu ra được không?" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Ờ.... vậy tôi nghe cô và hành động tối nay luôn." Lê Uy Long nói, khuôn mặt nóng bừng khi nghĩ đến chuyện này.
"Tốt! Nên thế! Sau khi anh và Chu Nhược Mai gạo nấu thành cơm, tôi sẽ đến nhà hai người ở lại vài ngày sau." Nguyễn Tú Hằng nói.
"Được rồi, vậy thì cô đi đường cẩn thận đấy." Sau khi được Nguyễn Tú Hằng giác ngộ, Lê Uy Long không muốn giữ cô ấy ở lại nhà riêng của mình quá lâu nữa.
Rốt cuộc, nếu cô ấy sống ở đây sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống vợ chồng của anh và Nhược Mai, hơn nữa cũng mang lại rất nhiều bất tiện cho chính cô ấy.
"Gì đây! Mới đó mà anh đã vội vã đuổi tôi đi rồi à?" Nguyễn Tú Hằng giận dữ nói.
"Đây không phải là những gì cô muốn sao? Có gì sai khi tôi nói như vậy chứ?" Lê Uy Long nói một cách ngây thơ.
"Tôi muốn rời đi, nhưng không phải bây giờ!" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Hả, không phải bây giờ? Vậy thì là lúc nào? Chính cô vừa bảo tôi nên hành động tối nay, rồi bây giờ lại bảo không muốn đi. Rốt cuộc cô có ý gì?" Lê Uy Long thực sự không hiểu nổi người phụ nữ kỳ lạ này.
"Đừng lo, tôi không định xen vào chuyện hành sự của anh đâu. Nhưng ít nhất tôi cũng phải đợi cho đến khi Nhược Mai đi làm về đã, để thông báo cho cô ấy chuyện tôi sẽ rời đi. Nếu không, Nhược Mai sẽ nghĩ là tôi bị anh đuổi đi mất!" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Hóa ra là chuyện này, vậy hãy đợi cho đến khi cô ấy đi làm về." Lê Uy Long cũng cảm thấy rằng những lời của Tú Hằng rất có lý, và ngừng thúc giục cô.
Sau đó, Nguyễn Tú Hằng tiếp tục đóng gói đồ đạc của mình.
Hai giờ sau, Chu Nhược Mai tan làm và trở về biệt thự.
"Nhược Mai, cuối cùng cậu cũng đã về!" Nguyễn Tú Hằng mừng rỡ khi thấy Chu Nhược Mai đã trở lại.
"Cuối cùng? Cảm giác như thể cậu đã chờ tớ rất lâu ấy nhỉ!" Chu Nhược Mai ngạc nhiên nói.
"Ừ, đúng là tớ đã chờ đợi cậu rất lâu!" Tú Hằng nói.
"Có chuyện gì sao? Cậu chờ tớ về để nói chuyện gì à?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Thì...tớ đang chờ cậu trở về để nói lời tạm biệt....." Nguyễn Tú Hằng nói dè dặt.
"Lời tạm biệt á? Cậu định đi đâu sao?" Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
"Tớ muốn quay trở về nhà riêng của mình." Tú Hằng trả lời.
"Hả? Nhưng....tại sao tự nhiên lại....?" Chu Nhược Mai kinh ngạc thốt lên.
"Thì bởi vì tớ không muốn ảnh hưởng đến thế giới riêng của cậu và Uy Long, tớ định sẽ quay trở về căn chung cư để sống một thời gian." Tú Hằng bình thản nói.
"Cái gì mà thế giới riêng của hai người chứ? Tớ và cậu chính là thế giới hai người mà!" Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.
"Mặc dù chúng ta là bạn thân, nhưng người có thể sống với cậu cả đời là Lê Uy Long cơ, chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị chia cách, vì vậy tốt hơn hết là tớ nên rời đi ngay bây giờ." Nguyễn Tú Hằng nói.
"Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Tớ không hiểu!" Chu Nhược Mai nói với khuôn mặt đỏ bừng. Cô dĩ nhiên đã hiểu ý của Tú Hằng, nhưng cô cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.
"Đừng giả vờ với tớ, tớ biết cậu hiểu rõ ý tớ mà. Vừa nãy tớ đã giáo huấn Lê Uy Long một bài rồi! Tớ nói với anh ta rằng hai người đã kết hôn được ba năm, nhưng vẫn chưa viên phòng lần nào. Nhưng trong thời gian này, cả hai đã trải qua rất nhiều chuyện, tớ nghĩ cậu đã hoàn toàn chấp nhận anh ta rồi, vì vậy nên đừng kéo dài thời gian thêm nữa." Nguyễn Tú Hằng nói.
Nghe lời người bạn nói, khuôn mặt của Chu Nhược Mai càng trở nên nóng bừng. Trong khoảng thời gian gần đây, cô quả thực đã nghĩ khác rất nhiều về Lê Uy Long và hết sức ngưỡng mộ anh ấy. Đặc biệt là sau đám cưới đó, rồi cả khi cô bị bắt cóc, Lê Uy Long đã một mình đến giải cứu cô... Những chuyện đó đã khiến cô vô cùng cảm động và từ lâu đã âm thầm chấp nhận anh rồi.
Nhưngcũng trong thời gian này, Nguyễn Tú Hằng luôn có mặt ở đây nên dù cô có muốn “bật đèn xanh” cho Lê Uy Long cũng không được!
"Từ khi nào mà cậu trở nên nhiều chuyện như vậy hả? Hay là cậu giận vì phải phải bỏ thời gian chăm sóc tớ, nên không thể rảnh rỗi tìm bạn trai bên ngoài?" Chu Nhược Mai nói với vẻ đỏ mặt.
Lê Uy Long không ở trong phòng khách vào lúc này, nhưng đã trốn trong phòng trước khi Chu Nhược Mai trở về.
Anh đã đoán được rằng Nguyễn Tú Hằng chắc chắn sẽ tiếp tục nói về chủ đề này với Nhược Mai, và anh đã rất xấu hổ khi nghe nó.
"Do tớ chưa gặp đúng người thôi. Lê Uy Long thực sự là một người đàn ông rất tốt. Cậu phải mau chóng nắm bắt cơ hội này mà gạo nấu thành cơm với anh ấy đi! Nếu không, cứ ngồi đó đợi cho đến khi anh ta bị người phụ nữ khác quyến rũ thì đừng có mà khóc hối hận đấy!" Nguyễn Tú Hằng quả quyết nói.
"Tớ thấy hôm nay đầu óc cậu thực sự có vấn đề rồi. Cậu uống nhầm thuốc gì à? Tại sao lại đột nhiên nói với tớ những điều này?" Chu Nhược Mai phụng phịu.
"Thật ra, tớ đã muốn nói điều đó từ lâu rồi. Thấy cậu cứ kéo dài như thế này, tớ rất lo lắng cho cậu! Vừa nãy tớ cũng đã nói chuyện này với Lê Uy Long rồi. Phần còn lại như thế nào tùy cậu quyết định đấy!!" Nguyễn Tú Hằng nói.
"Cái gì? Cậu còn nói với anh ấy nữa sao? Tại sao cậu lại có thể nhiều chuyện như vậy?" Khuôn mặt của Chu Nhược Mai lại đỏ ửng.
"Tớ đang làm điều này vì cậu đấy! Tớ cũng bảo anh ta hãy bảo hành động ngay tối nay rồi. Nếu anh ta có ý này thật, nhớ đừng khóa cửa đấy!", Tú Hằng tinh nghịch nói và khẽ nháy mắt.
"Trời!.... Cậu thực sự đã nói với anh ấy chuyện này? Được lắm, Nguyễn Tú Hằng, cậu đang cố gắng phản bội tớ có phải không?!" Chu Nhược Mai nói với vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Haizzz, thì bởi vì tớ muốn cậu mau chóng có con với anh ấy để có thể tiếp tục chơi với tớ! Haha ..." Tú Hằng bất chợt cười lớn.
"Tớ không muốn nói chuyện này với cậu nữa, cậu là cái đồ vô tâm!" Chu Nhược Mai đã quá xấu hổ và không dám nhìn thẳng mặt cô bạn thân nữa.
"Nhược Mai, để tớ nói cậu nghe, Lê Uy Long là người ngay thẳng đứng đắn, nhưng anh ấy vẫn là một người đàn ông có sinh lý bình thường, nếu cậu không cho anh ấy cơ hội, anh ta sẽ đi tìm một người phụ nữ khác bên ngoài đấy! Lúc đó thì cậu có thể làm gì nữa?" Nguyễn Tú Hằng nói và bắt đầu nghiêm túc trở lại.
"Hừ... Anh ta dám làm thế sao? Nếu vậy tớ sẽ không bao giờ tha thứ!" Chu Nhược Mai quả quyết nói.
"Haha, nghe cậu nói vậy là đủ thấy cậu quan tâm đến người ta như thế nào rồi. Nếu là trước đây, cậu hẳn đã lờ chuyện này đi và không thèm quan tâm." Nguyễn Tú Hằng nói và cười tủm tỉm.
"Cậu thật phiền phức! Cậu thực sự muốn quay trở về nhà để sống một mình sao?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tất nhiên đó là sự thật, tớ đã đóng gói tất cả đồ đạc rồi. Bây giờ mà tớ không về nhà sống riêng, thì đến bao giờ cậu mới chịu cho tớ một đứa cháu trai chứ?", Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai lại đỏ bừng mặt, cô không muốn thảo luận vấn đề này với Nguyễn Tú Hằng thêm nữa, vì vậy cô hỏi để đánh trống lảng: "Vấn đề là bây giờ cậu có dám sống một mình trong nhà riêng không?"
"Tất nhiên tớ dám, băng Hổ Báo đã bị xóa sổ, tớ có gì phải sợ nữa chứ?" Tú Hằng thản nhiên nói. Trước đây chính là do cô bị bắt cóc đến câu lạc bộ Wonderland bởi người của băng Hổ Báo, nên cô mới kinh sợ và đề nghị đến sống cùng Chu Nhược Mai.
Nhưng giờ đây toàn bộ băng đảng đó đã bị xóa sổ ở Thung lũng Ngạc Na, không còn ai có thể đe dọa cô nữa. Tất nhiên cô có thể yên tâm sống một mình.
"Vậy, cậu định bao giờ rời đi?" Chu Nhược Mai đã bị Nguyễn Tú Hằng thuyết phục phần nào và cũng muốn được cùng với Lê Uy Long hạnh phúc trong thế giới hai người.