"Kiều Vy thà chết còn hơn bị sỉ nhục, liền cố gắng chạy thoát ra, sau đó lao ra khỏi hành lang, nhảy từ tầng ba xuống.Cú tiếp đất mạnh gây thương tích rất nghiêm trọng, hiện giờ con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện. Trường học sợ xúc phạm đến cha Lương Tuấn Thịnh. Nên đã cố gắng che đậy sự cố này và chỉ khai rằng Kiều Vy bị như vậy là do sẩy chân rơi xuống....." Lê Hồng Ngọc từ tốn nói.
Nghe đến đây, Lê Uy Long bỗng trở nên vô cùng tức giận.
Sáng nay, anh vừa mới tổ chức một cuộc họp với các thành viên trong ban lãnh đạo thành phố để truy xét nghiêm ngặt tác phong làm việc. Anh không ngờ rằng mới đó mà giáo viên cũ của mình đã kể ra một câu chuyện khó nghe như vậy.
"Khi biết chuyện này, cô cũng rất tức giận và không thể ngồi yên. Cô muốn đòi lại sự công bằng cho cô gái, nên đã báo cáo lại vụ việc với Ủy ban Khoa và khai ra Lương Tuấn Thịnh. Sau đó, cha mẹ của cậu ta đã gọi cho các bộ phận liên quan và nói rằng cô không thích hợp làm giáo viên, người như cô sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến con trai của họ...." Lê Hồng Ngọc nói tiếp với vẻ nghẹn ngào.
"Sau đó thì sao?" Lê Uy Long hỏi.
"Sau đó, cô đã bị bọn họ đổ oan. Họ nói rằng nguyên nhân khiến em nữ sinh ấy tử vong là do bị tôi ngược đãi và sỉ nhục, Kiều Vy không thể chịu đựng nổi điều đó nên đã nhảy khỏi tòa nhà. Cuối cùng, cô đã bị hiệu trưởng sa thải." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
Nhưng chuyện ấm ức này cô đã phải kìm nén trong lòng suốt một thời gian dài. Hôm nay, gặp lại học sinh cũ Lê Uy Long của mình, cô đã không kìm lòng được thêm nữa và nhanh chóng trút hết tâm sự.
"Vô lý! Hoang đường! Cha của Lương Tuấn Thịnh đó là ai cô biết không?" Lê Uy Long giận dữ hỏi.
Lê Hồng Ngọc là một giáo viên xuất sắc, lại là giáo viên cũ của một Tổng tư lệnh quyền lực. Vậy mà cô lại bị sa thải vì loại chuyện oan ức này, lại còn bị buộc tội vô lý, nhưng hung thủ thực sự gây ra cái chết của nữ sinh kia thì vẫn nhởn nhơ sống tốt! Thế giới này liệu còn công lý nữa không?
"Đó là Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Quốc Hòa, Lương Trọng." Lê Hồng Ngọc nói.
"Là ông ta sao?!" Lê Uy Long nghiến răng và nói. Lúc này anh mới chợt nhớ ra rằng mình đã không yêu cầu Lương Trọng đến tham dự cuộc họp ngày hôm nay.
Lê Uy Long xuất thân là người gốc Quốc Hòa, tất nhiên anh biết rõ Ủy viên hội đồng nhân dân thành phố này là Lương Trọng. Nhưng bởi vì chức vụ của ông ta không quá cao, nên anh đã không yêu cầu ông ta có mặt trong cuộc họp ngày hôm nay.
Nghĩ kỹ thì Lương Trọng này không đến lại là chuyện tốt, như vậy ông ta sẽ không thể biết danh tính thật của Uy Long.
Con trai của Lương Trọng không chỉ lạm dụng nữ sinh mà còn khiến cô ấy suýt nữa đã tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà. Cậu ta cũng khiến giáo viên của mình bị sa thải và bị loại khỏi vị trí giảng dạy. Càng nghĩ, Lê Uy Long càng không thể nuốt trôi cục tức này!
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, anh hỏi lại: "Cô Lê, với trình độ học vấn và kinh nghiệm của cô, cho dù không trở thành giáo viên, cô vẫn có thể đi làm ở các đơn vị khác. Tại sao cô lại phải ra đây mở quầy bán trái cây?"
Anh và Lê Hồng Ngọc có mối quan hệ giáo viên-học sinh rất thân thiết, vì vậy anh dĩ nhiên hiểu rất rõ về cô.
Khi Lê Hồng Ngọc còn đi học, vì đạt điểm xuất sắc, cô đã được nhận vào trường Đại học Sư phạm nổi tiếng và tốt nghiệp đại học khi mới 21 tuổi. Ngay khi tốt nghiệp, cô cũng ngay lập tức được phân công giảng dạy tại trường trung học số 1 thành phố Quốc Hòa, còn được phân chủ nhiệm cho lớp cuối cấp nữa.
Lê Uy Long là một trong số những học sinh đầu tiên được Lê Hồng Ngọc dạy, năm đó anh cũng mới 18 tuổi. Nói cách khác, Lê Hồng Ngọc chỉ hơn Uy Long ba tuổi.
Mặc dù khoảng cách tuổi tác không lớn, nhưng Lê Hồng Ngọc thực sự là một giáo viên tài năng.
Khi mới vào dạy ở trường, cô chính là nữ thần trong trái tim của tất cả các nam sinh!
Thật kỳ lạ khi một người phụ nữ tài năng với trình độ học vấn cao và ngoại hình đẹp đẽ lại rơi vào hoàn cảnh thê lương đến mức phải đi bán trái cây trên đường phố như thế này.
"Sau khi cô bị đuổi khỏi vị trí giảng dạy, những người không biết sự thật nghĩ rằng cô thực sự đã có ý định giết Kiều Vy. Không có đơn vị nào muốn thuê một kẻ giết người cả, vả lại họ cũng không dám nhận tôi vào làm vì không muốn đối đầu với nhà họ Lương. "
"Lương gia đã tuyên bố rằng nếu bất kỳ công ty hay đơn vị nào dám thuê cô, họ sẽ trở thành kẻ thù của Lương gia. Cô không thể kiếm được một công việc phù hợp, chỉ có thể đi bán trái cây kiếm sống qua ngày thôi." Lê Hồng Ngọc bất lực nói.
"Cô Lê, đừng lo lắng, em hứa sẽ giúp cô tiếp tục quay lại công việc giảng dạy của mình." Lê Uy Long quả quyết nói.
"Em không cần phải an ủi cô, hiện giờ em cũng đang phải làm con rể cho nhà người ta, làm sao có thể giúp cô được?", Lê Hồng Ngọc buồn bã nói. Dĩ nhiên là cô không biết học sinh của mình giờ đây đã là một Tổng tư lệnh quân đội quốc gia.
Cô chỉ biết rằng Lê Uy Long đang sống ở Chu gia, và yên phận làm một người con rể bất tài vô dụng. Chuyện này không chỉ cô mà cả tất cả mọi người ở thành phố Quốc Hòa này đều biết.
"Em tự có cách riêng của mình. Cô hãy yên tâm chờ đợi tin tốt." Lê Uy Long nói nhẹ nhàng.
"Những kẻ trong gia đình họ Lương không phải là những người có thể đụng vào đâu. Dù em là con rể của Chu gia cũng không nên dây vào họ. Em nhất định không được vì tôi mà gây rắc rối với gia đình bọn họ."
Lê Hồng Ngọc lo rằng Lê Uy Long sẽ tìm đến gia đình họ Lương để đòi lại công bằng cho cô rồi sẽ gặp rắc rối với bọn chúng nên cô muốn nhắc nhở người học trò này trước.
Hôm qua khi Lê Uy Long tổ chức lễ phúng điếu cho cha nuôi của anh, Lê Hồng Ngọc cũng biết. Cô cũng được xem video trận chiến đẫm máu của Dương Văn Đoàn với lũ tay chân bang Hổ Báo, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, cô không có thời gian đến nghĩa trang Minh Thọ vì phải bán hàng.
Chính vì vậy cô không hề biết gì về sự hoành tráng và trang nghiêm của buổi lễ ngày hôm qua.
"Cô Dung, chúng ta đừng nói nữa. Bây giờ cũng trưa rồi, em mời cô đi ăn trưa đã, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Lê Uy Long nói.
Trong mắt Lê Uy Long, Lương Trọng chỉ là một con kiến nhỏ, anh có thể xử lý ông ta bất cứ lúc nào.Và Lương Tuấn Thịnh, kẻ khiến cô nữ sinh phải nhảy khỏi tòa nhà, nhất định phải trả giá đắt.
Nếu gia đình họ Lương dám gây rắc rối, anh ta sẽ không ngại mà xử lý bọn họ thích đáng.
Với quyền hạn của mình, Lê Uy Long dậm chân một cái cũng làm vô số kẻ kinh sợ. Gia đình họ Lương cũng thế. Một lời nói của anh cũng đủ thổi bay Lương gia rồi! Một gia đình lớn như Trương gia còn bị anh xóa sổ, huống hồ là một gia đình nhỏ như họ Lương?
Tất nhiên Lê Uy Long cũng biết rằng chuyện này đã xảy ra cách đây nửa năm, và lúc đó Hoàng Minh Yên hẳn đã giúp đỡ để che đậy vụ án đó. Bây giờ Hoàng Minh Yên đã chết, anh chỉ có thể đợi Ánh Hạ nhậm chức và để cô điều tra lại việc này.
"Đến nhà hàng thì lãng phí lắm. Hay là em hãy đến nhà cô, cô sẽ nấu cho em vài món thật ngon nhé." Lê Hồng Ngọc nói.
"Cô Dung, cô không cần phải giúp em tiết kiệm tiền. Chỉ là một bữa ăn thôi mà, không tốn nhiều tiền lắm đâu. Cô hãy để em được mời cô một bữa nhé!"
Lê Uy Long nói một cách chân thành. Bây giờ cô giáo đã ở vào hoàn cảnh khó khăn tới mức phải bán trái cây ngoài đường, nỡ nào Uy Long để cô lo lắng chuyện nấu nướng cho anh nữa?
"Cô nghe nói hiện nay em đang thất nghiệp và chỉ ở nhà để chăm sóc gia đình. Vậy em lấy tiền ở đâu ra được?" Lê Hồng Ngọc lo lắng nhìn cậu học trò và hỏi.
"..." Lê Uy Long đối mặt với câu hỏi của cô giáo mà không biết phải trả lời thế nào. Anh bối rối, đành giải thích qua loa:
"Em có một món tiền riêng."
"Em là một người đàn ông, không nên cứ ở nhà để vợ phải hỗ trợ như thế! Giờ em đã kết hôn rồi thì càng nên ra ngoài tìm việc, cố gắng trở thành trụ cột của gia đình, không nên lười biếng. Nếu không cô sẽ phải xấu hổ vì em đó!" Cô giáo chân thành khiển trách Lê Uy Long.
"Vâng. Những lời cô nói rất đúng. Sau này em nhất định sẽ thay đổi, sẽ chăm chỉ tìm việc làm!" Lê Uy Long gãi đầu và nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!