Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Long Uy Chiến Thần

"Hy vọng mọi chuyện đúng như những gì ông nói, họ sẽ không dám sử dụng vũ lực ở đây." Trương Minh Thành lo sợ nói.

"Đừng lo lắng, ở đây một gian tôi đã đủ hiểu phong cách chiến đấu của đất nước này rồi! Họ chắc chắn sẽ không dám đâu. Bây giờ tôi sẽ đi xuống và đuổi họ đi. Ông cứ đợi tôi ở đây!", Chủ tịch lãnh sự quán nói.

Dứt lời, ông ta cùng với một nhóm bảo vệ đi xuống cầu thang.

Khi vừa bước xuống lối vào của tòa nhà, chủ tịch lãnh sự quán bỗng hét lên: "Các anh đang la hét gì ở đây vào giữa đêm hôm thế này hả? Mau đi đi, để ảnh hưởng đến người dân xung quanh đây thì không tốt đâu!”

Lúc này, Mạc Tuấn, sĩ quan chỉ huy của sư đoàn tinh nhuệ này, bước tới và nói: "Tên phản tặc Trương Minh Thành hiện đang trốn tại chỗ của ông, đề nghị ông hãy nhanh chóng giao nộp hắn ta ra đây!"

“Trương Minh Thành một khi đã vào trong đại sứ quán Đông quốc này, có nghĩa ông ta đã trở thành một người dân của Đông quốc. Tôi không thể trả ông ta cho các người. Hãy nhanh chóng rút quân về đi!"

"Tôi được lệnh phải bắt giữ kẻ phản bội Trương Minh Thành. Chúng tôi sẽ không bao giờ rút cho đến khi bắt được ông ta!" Mạc Tuấn cương quyết nói.

"Được thôi! Nếu vậy thì mấy người cứ tiếp tục hò hét ở đây, tôi sẽ không quan tâm nữa, muốn làm gì thì làm!" Dứt lời, chủ tịch lãnh sự quán vội quay lưng lại và bước vào bên trong.

"Mau dừng lại cho tôi!" Mạc Tuấn đột nhiên hét lên.

Chủ tịch đại sứ quán Đông quốc đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ này thì có phần hơi hoang mang. Ông ta liền quay lại và nói một cách giận dữ: "Cậu hét lên làm gì? Tôi đã nói sẽ không giao nộp Trương Minh Thành, cậu có thể làm gì tôi chứ? Thay vì cứ ở đây hét đến khản cổ, tôi khuyên mấy cậu nên trở về nhà ngủ một giấc cho tỉnh táo lại đi!"

"Tôi không muốn nói những chuyện vô nghĩa với ông! Nếu ông không ngoan ngoãn giao người ra đây, chúng tôi sẽ lập tức xông vào bắt giữ cả ông và hắn ta!" Mạc Tuấn tức giận nói.

“Có giỏi thì cứ việc, đây là đại sứ quán Đông quốc đấy. Dù cậu có một trăm lá gan cũng không dám xông vào! Nếu vì chuyện này mà cuộc chiến tranh giữa hai nước nổ ra, cậu có thể chịu trách nhiệm này không?" .

"Được rồi! Cứ chờ mà xem!" Mạc Tuấn không ngờ chủ tịch đại sứ quán của Đông quốc lại kiêu ngạo đến như vậy. Qủa thực anh không dám lao vào lãnh sự quán này khi chưa nhận được lệnh rõ ràng, vì vậy anh phải báo cáo lại tình hình cho Vũ Hải.

Vũ Hải sau khi nghe thông báo phía lãnh sự quán Đông quốc không chịu giao người, anh ta cũng không dám mạo hiểm đưa ra bất kỳ quyết định nào khác, chỉ còn cách gọi lại cho Lê Uy Long báo các sự việc.

Lúc này, Lê Uy Long đang chuẩn bị ngủ tiếp, anh không ngờ Vũ Hải đã gọi lại ngay, liền bắt máy và hỏi: "Tình hình thế nào rồi? Có bắt được hắn không?"

"Lê Soái, chúng tôi vẫn chưa bắt được hắn. Có vài chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra." Vũ Hải nói.

"Chuyện ngoài ý muốn là chuyện gì?" Lê Uy Long lo lắng hỏi.

"Sư đoàn tác chiến của chúng ta đã bao vây toàn bộ khu vực xung quanh đại sứ quán Đông quốc, nhưng người đại diện lãnh sự quán vẫn từ chối giao nộp Trương Minh Thành." Vũ Hải nói với vẻ căng thẳng.

"Người đại diện lãnh sự quán đó đối mặt với cả quân đoàn hùng hậu của chúng ta mà vẫn cố bảo vệ Trương Minh Thành ư?" Lê Uy Long hỏi lại.

"Vâng. Chúng tôi cũng tình cờ phát hiện ra Trương Minh Thành này đã mang một số thông tin tuyệt mật cấp quốc gia tới đây, hẳn là để trao cho người Đông quốc. Có lẽ chính vì muốn có được những thông tin tuyệt mật này nên phía lãnh sự quán mới khăng khăng bảo vệ ông ta." Vũ Hải nói.

"Trương Minh Thành này thực sự muốn làm loạn rồi. Anh nhất định phải bắt được ông ta, tuyệt đối không được để những thông tin quan trọng đó rơi vào tay người Đông quốc, nếu không điều đó sẽ gây tổn hại lớn cho nước ta!" Lê Uy Long nói. Chuyện đã đến nước này, Trương Minh Thành kia không còn là kẻ thù của riêng anh nữa, mà đã trở thành kẻ thù của toàn quốc gia!

"Vấn đề là, bây giờ ông ta đã vào được trong đại sứ quán, đại diện lãnh sự quán thì không chỉ từ chối giao người mà còn khiêu khích các binh sĩ của chúng ta, nói rằng chúng ta không có gan dám xông vào bắt người." Vũ Hải nói tiếp.

"Hoang đường! Một người đại diện lãnh sự quán nhỏ bé mà lại dám kiêu ngạo như vậy sao?" Lê Uy Long đột nhiên trở nên tức giận.

"Phải! Ông ta còn nói, thay vì cứ hô hào ở bên ngoài, chúng ta nên bỏ cuộc và trở về nhà ngủ một giấc cho tỉnh ngộ ra. Đây thực sự là quá khinh miệt, quá coi thường chúng ta mà!" Vũ Hải cũng nói với vẻ hậm hực.

"Được lắm, như vậy đi! Hãy yêu cầu lãnh sự quán giao nộp Trương Minh Thành trong vòng ba phút! Nếu sau ba phút mà họ vẫn không giao người, hãy cứ để binh lính xông vào bắt giữ tất cả! Nếu chúng dám phản kháng, cho phép lính của chúng ta đàn áp! Trong trường hợp bất khả kháng thì cứ giết chúng luôn cũng được!!" Lê Uy Long nói một cách độc đoán.

"Lê Soái, chuyện này không đơn giản đâu, anh có muốn hỏi ý kiến của Đại tướng trước không?" Vũ Hải lo lắng nhắc nhở.

"Đây chỉ là một chuyện nhỏ, làm sao tôi có thể vì chuyện này mà làm phiền Đại tướng vào giữa lúc đêm hôm như vậy? Trương Minh Thành dám mang thông tin tối mật quốc gia cho kẻ thù. Tình hình vô cùng cấp bách. Hắn ta nên bị bắt giữ ngay lập tức. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, cứ để tôi nhận lấy mọi trách nhiệm!" Lê Uy Long quả quyết nói.

"Vâng, tôi hiểu rồi!" Vũ Hải nhận lệnh. Anh ta cũng cảm thấy rằng quyết định của Lê Uy Long là đúng đắn. Việc Trương Minh Thành định đưa những thông tin tuyệt mật của quốc gia cho kẻ thù không phải là chuyện nhỏ, bằng mọi giá phải bắt giữ ông ta, bảo toàn bí mật cho đất nước. Nếu không, nó sẽ gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Do đó, Vũ Hải ngay lập tức truyền đạt lại lệnh của Lê Uy Long cho chỉ huy Mạc Tuấn để anh ta có thể nhanh chóng ra tay.

Lúc này, tại Lãnh sự quán Đông quốc…

Sau khi nhận lệnh khẩn từ Vũ Hải, Mạc Tuấn ngay lập tức thêm phần tự tin cất tiếng nói với Tổng lãnh sự Đông quốc:

"Tôi sẽ cho các anh ba phút. Nếu các anh vẫn không giao Trương Minh Thành ra, chúng tôi sẽ xông vào và bắt giữ hắn!"

"Các anh dám sao?" Vị Tổng lãnh sự vẫn kiêu ngạo, không thèm để ý đến Mạc Tuấn.

"Bắt đầu tính thời gian!" Mạc Tuấn không muốn nhiều lời với gã Tổng lãnh sự liền bắt đầu nhìn vào đồng hồ rồi đếm.

Vị Tổng lãnh sự vẫn cho rằng Mạc Tuấn chỉ dọa dẫm kiểu giết gà dọa khỉ nên vẫn cao giọng nói: "Tôi muốn xem các anh có lá gan đó không? Các anh thực sự dám cho quân xông vào Lãnh sự quán Đông quốc hay sao?"

Mạc Tuấn không thèm trả lời những câu hỏi vớ vẩn của ông ta. Anh chỉ im lặng nhìn đồng hồ. Anh đã kìm nén cơn giận này quá lâu, bây giờ đã nhận được lệnh, chỉ cần chờ đến lúc, anh liền có thể lao vào.

Thời gian trôi qua từng giây...

Một phút sau, Tổng lãnh sự quán Đông quốc vẫn không hề có một động thái nào thể hiện mong muốn giao Trương Minh Thành, vì vậy Mạc Tuấn liền quay về phía sau và thét to:

"Tất cả chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh! Sẵn sàng tiến vào Lãnh sự quán Đông quốc để bắt giữ Trương Minh Thành!"

"Tuân lệnh!" Tiếng hô vang đồng thanh vang lên phía sau Mạc Tuấn.

Vị Tổng Lãnh sự nhìn Mạc Tuấn nghi hoặc. Xem ra anh ta đang nói thật, không phải là lời dọa dẫm. Ông ta bắt đầu hoảng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh và cố đánh cược rằng đội quân của Mạc Tuấn nhất định không dám xông vào Lãnh sự quán Đông quốc.

Chẳng mấy chốc, một phút nữa trôi qua.

"Còn một phút nữa! Ông vẫn nhất định ngoan cố sao?" Mạc Tuấn hỏi.

"Dĩ nhiên là tôi vẫn không đồng ý! Nếu các anh dám, hãy thử xông vào xem!" Ông ta cho rằng nếu thỏa hiệp sẽ tự làm giảm sút uy tín của quốc gia tại Long quốc này nên tiếp tục ngoan cố.

Thời gian ba phút chưa đến, Mạc Tuấn không vội vàng và tiếp tục nhìn đồng hồ.

"Chuẩn bị nghe lệnh. Nếu những kẻ kia xông vào đây nghĩa là chúng tuyên bố sẽ xâm chiếm Đông quốc và nhiệm vụ của chúng ta là giết chết những kẻ đó!" Thấy tình hình có vẻ không tốt, vị Tổng Lãnh sự quán bắt đầu quay lại ra lệnh cho đám lính canh tại sảnh Lãnh sự quán.

"Tuân lệnh!" Đám lính của Đông quốc cũng sẵn sàng cho trận chiến.

Trong và ngoài sảnh tòa nhà, những thanh kiếm được rút ra lập tức.

Chỉ là trong thâm tâm, bọn họ không ngừng run rẩy khi phải đối mặt với một đội quân tinh nhuệ được trang bị vũ khí đầy đủ của Long quốc.

Mặc dù đây là Lãnh sự quán của họ, nhưng rốt cuộc, đó vẫn là một lãnh sự được xây dựng trên lãnh thổ của Long Quốc. Làm sao bọn họ có thể đủ sức chiến đấu chống lại quân đội của Long Quốc bằng sức mạnh ít ỏi của mình?

Trương Minh Thành đang theo dõi những động tĩnh bên dưới sảnh qua cửa sổ ở tầng trên của tòa nhà. Nhìn thấy đội quân tinh nhuệ phía sau Mạc Tuấn, người ông ta run lên vì sợ hãi.

"Mười, chín, tám, bảy ..." Mạc Tuấn bắt đầu đếm ngược.

Đội quân đã sẵn sàng cho trận chiến, và chỉ chờ lệnh của Mạc Tuấn.

Viên Tổng lãnh sự quán toát mồ hôi lạnh và bắt đầu bước lùi vào bên trong sảnh của tòa nhà.

"Ba, hai, một!"

Đến giây cuối cùng, Mạc Tuấn hét to ra lệnh: "Lính! Toàn bộ xông vào bên trong bắt sống kẻ phản bội Trương Minh Thành! Nếu bị chặn lại, hãy chiến đấu! Kẻ nào còn dám kháng cự, đều giết hết!"

Quân lệnh như sơn!

Những người lính tay cầm tiểu liên ngay lập tức xông vào Lãnh sự quán Đông quốc cùng Mạc Tuấn!

Đám bảo vệ Lãnh sự quán Đông quốc nhìn đội quân đang xông vào với khí thế mạnh mẽ như sóng cuộn liền vội vã ôm đầu bỏ chạy.

Thậm chí chúng còn nháo nhào giẫm đạp lên nhau tìm đường thoát thân nhanh hết mức có thể!

Một số kẻ không chạy được nhanh liền bị đội quân tinh nhuệ của Mạc Tuấn giẫm lên khi đang trên đà tràn vào bên trong tòa nhà.

Viên Tổng lãnh sự quán chạy tới cầu thang liền nhận thấy vô số binh sĩ trong đội quân của Mạc Tuấn đã xông vào đến giữa sảnh, mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, lắp bắp không thành tiếng: "Các anh… các anh không thể lộn xộn như vậy được. Đây… đây là lãnh sự quán của Long Quốc chúng tôi!"

"Bốp!" Mạc Tuấn không thèm trả lời, vung ngay một cú đấm vào mặt hắn.

Vừa nãy thấy hắn ta kiêu căng ngạo mạn xúc phạm quân đội Long quốc, anh đã muốn cho hắn nếm đòn từ lâu. Bây giờ đã nhận được lệnh, anh chắc chắn sẽ không mềm lòng.

"Á!..."

Viên Tổng lãnh sự hét lên, răng bay ra khỏi miệng và rơi xuống nền gạch men màu trắng.

Ông ta ngã lăn xuống sàn và bị giẫm đạp lên bởi đội quân đang xông lên ồ ạt.

Trương Minh Thành thấy Mạc Tuấn dẫn theo quân tràn lên lầu liền biết rằng khó lòng chạy thoát đi đâu được nữa. Hoảng sợ, ông ta muốn tìm một nơi để trốn.

Tuy nhiên, khi đang còn loay hoay tìm chỗ nấp thì Mạc Tuấn cùng đội quân đã xông tới sát sau lưng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!