Đinh Điểu nhìn thấy Triệu Đình Vũ thì ngẩn người một chút, ông ta không ngờ Triệu Đình Vũ trúng một chưởng của ông ta mà còn có thể sống sót!
Sống sót thì không nói, vậy mà cứ muốn chạy tới mất mạng, chẳng lẽ sinh mạng trong mắt cậu thanh niên trẻ này không đáng tiền sao?
Lúc đi qua thì thân thể của Triệu Đình Vũ lung lay sắp đổ, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Vừa nhìn qua có thể thấy Triệu Đình Vũ bị nội thương rất nặng.
Đinh Điểu nhìn thấy Triệu Đình Vũ đi từng bước về phía mình thì khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn khốc, một suy nghĩ độc ác hiện lên trong đầu ông ta.
Không phải mạng sống của thằng nhóc này rất dai sao, vậy tao sẽ băm thây mày ra xem mày còn sống lại thế nào.
Đinh Điểu vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhưng nội lực của ông ta đã hội tụ trên lòng bàn tay. Một khi Đinh Điểu ra tay thì ông ta sẽ dùng cổ tay chặt Triệu Đình Vũ làm hai.
Khi Triệu Đình Vũ chỉ cách Đinh Điểu khoảng mười bước hơn thì đột nhiên lão Bốn đi nhanh đến, gã ngăn cản trước mặt Đinh Điểu, tỏ vẻ trung thành mà nói: "Sư phụ, cứ giao thằng nhóc này cho con là được."
Suy nghĩ của lão Bốn rất đơn giản, giết thằng nhóc đi đường lảo đảo này đơn giản như đè chết một con kiến vậy.
Đã có cơ hội nịnh nọt thì đương nhiên gã sẽ không bỏ qua, cho nên gã tỏ ra vô cùng tích cực.
Không có người ngoài nhìn, Đinh Điểu có thể hoàn toàn không quan tâm đến đạo đức của võ thuật, nhưng bây giờ có Khương Hà Bằng và nhiều bảo vệ như thế nhìn ông ta, mặc dù trong lòng ông ta xem những người này tám chín phần mười là người chết nhưng vẫn không bỏ xuống thể diện được, ông ta không thể dùng thân phận tông sư đi giết một kẻ hấp hối sắp chết.
Vì thế ông ta khẽ gật đầu, lui về sau một bước, giọng điệu lạnh nhạt mà nói: "Gọn gàng một chút, đừng để nó toàn thây."
Lão Bốn nở nụ cười tỏ ý sư phụ yên tâm với Đinh Điểu rồi chậm rãi đi về phía Triệu Đình Vũ. Hơi thở của Triệu Đình Vũ hỗn loạn, vết thương trên người không hề nhẹ.
"Đối với người bị thương nặng thế mà còn ra tay tàn nhẫn, Chân Nguyên Phái của ông cũng không biết xấu hổ nhỉ." Khương Hà Bằng thấy thế thì lập tức đứng đậy, những bảo vệ kia cũng tạo một bức tường người trước mặt Triệu Đình Vũ.
"Quản gia Bằng, xem ra ông không hề quan tâm mạng sống của bà Tương." Giọng nói của Đinh Điểu lạnh lùng, ông ta dùng tay bóp cái cổ mảnh khảnh của Lê Tuyết Tương, giống như chỉ cần bóp nhẹ thì sẽ bóp gãy nó vậy.
Cao thủ giống như Đinh Điểu chỉ bằng sát khí trên người đã có thể khiến Lê Tuyết Tương khó có thể chồng cự được chứ nói chi là đưa tay đặt lên cổ bà.
Khuôn mặt Lê Tuyết Tương trở nên trắng bệch nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ quật cường, bởi vì bà ấy không muốn những người khác vì mình mà phân tâm nên cho dù rất đau bà ấy vẫn cố nén không kêu thành tiếng.