Bởi vì lòng người khó dò nên rất khó nắm bắt được kẻ địch đang nghĩ gì. Ngộ nhỡ kẻ địch có đầy đủ tự tin có thể ám sát Lê Vĩnh Thiên ở ba điểm bắn tỉa thì sao chứ, vì vậy chỗ bắn tỉa này không nhất thiết phải có người canh giữ.
“Cô nghĩ còn một người trong số họ đi đâu rồi?” Ngay khi trong lòng Trương Minh Nguyệt hoạt động vô cùng kịch liệt thì Lê Vĩnh Thiên khẽ hỏi.
Trương Minh Nguyệt thầm giật mình ở trong lòng, đúng vậy, theo như tin tình báo thì rõ ràng bên kia có năm người, một người phụ trách theo dõi Lê Vĩnh Thiên, bốn người khác phụ trách việc ám sát Lê Vĩnh Thiên, cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ tính xác thực tin tình báo của mình.
“Anh ta...Không phải anh ta tới hiện trường đấy chứ!” Trương Minh Nguyệt nói xong chính bản thân cô ấy cũng không tin được.
“Cô mở loa ngoài của điện thoại ra có lẽ bây giờ anh ta có thể nghe thấy cô nói chuyện.” Lê Vĩnh Thiên khẽ nói, Trương Minh Nguyệt nghe xong trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái.
Cô ấy cảm thấy Lê Vĩnh Thiên đánh giá thấp thực lực của cô ấy một cách nghiêm trọng, lại còn nói kẻ địch này ẩn núp ở bên cạnh cô ấy, như vậy không phải là đang đánh vào mặt của tổ trưởng tổ đặc công là cô ấy sao?
Lùi mười nghìn bước xem như cô ấy thật sự sai lầm thì không phải còn có Hà Ngọc Vinh sao, chẳng lẽ Hà Ngọc Vinh cũng sẽ phạm sai lầm sao?
Mặc dù Trương Minh Nguyệt nghĩ ở trong lòng như vậy nhưng vẫn làm theo lời Lê Vĩnh Thiên nói, đổi điện thoại di động thành hình thức mở loa ngoài.
“Mọi ngươi không cần tìm tôi, tôi dám khẳng định người kia ẩn núp ở xung quanh mọi người nên mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi đó đi, tôi sẽ cho người dùng tên lửa san bằng nơi đó.” Lê Vĩnh Thiên lớn tiếng nói.
“Hộ soái, chúng tôi thật sự không phát hiện ra người nào cả, tổ trưởng Minh Nguyệt là người tới trước kẻ địch một bước, kẻ địch thấy có người bèn từ bỏ vị trí bắn tỉa này?” Hà Ngọc Vinh cũng lớn tiếng nói.
“Ba giờ mười lăm tôi gọi điện thoại cho tổ trưởng Minh Nguyệt, có lẽ tổ trưởng Minh Nguyệt đến điểm bắn tỉa lúc ba giờ hai mươi lăm, mà mọi người hoàn thành nhiệm vụ săn và tiêu diệt hai tay súng bắn tỉa kia vào khoảng ba giờ ba mươi.”
Nghe Lê Vĩnh Thiên nói như vậy bốn người đều liên tục gật đầu, bởi vì anh nói không sai chút nào thật sự giống như anh là một cái máy bấm giờ vậy.
Lê Vĩnh Thiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Kẻ địch phát hiện ra tung tích của tôi vào khoảng ba giờ năm phút và bắt đầu triển khai, mọi người ai có thể nói cho tôi biết từ ba giờ năm phút đến ba giờ hai mươi lăm phút người này đang làm gì không?”
Đặc công có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn khẽ thì thầm: “Chẳng lẽ anh ta đột nhiên có chuyện khác ví dụ như tiêu chảy đi vào nhà vệ sinh nên làm chậm trễ việc mai phục.”
Nghe đặc công nhỏ nhắn xinh xắn nói như vậy Trương Minh Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn, là một đặc công khi đang thi hành nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Bởi vì lúc đặc công đang thi hành nhiệm vụ cơ thể và thần kinh hiển nhiên cũng sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng, loại trạng thái này hoàn toàn có thể ngăn chặn việc ăn uống ngủ nghỉ.