“Này, ai kia, làm phiền anh di chuyển sang bên cạnh, đồ đệ tôi và hai cậu chủ có chuyện quan trọng bàn bạc.” Cầu Hạn chỉ Hồ Quý Trai, không chút khách khí nói.
Hồ Quý Trai nghe vậy, ánh mắt không khỏi tỏ ra hung ác, ông ta nghèo túng thế nào nữa cũng không đến nỗi nhường chỗ ngồi cho Cầu Hạn, lạc đà gầy còn bự hơn ngựa béo, huống chi ông ta còn nắm giữ mười phần kỹ thuật khống chế tâm trí người.
Lúc ông ta định phát cáu, Nguỵ Nguyên Tùng khoát tay áo không kiên nhẫn nói với ông ta: “Đi, ông cũng ăn đủ rồi, nếu như không có chuyện gì khác thì đi về trước đi.”
Nguỵ Nguyên Tùng giống như tạt một gáo nước lạnh lên đầu Hồ Quý Trai, tất cả lửa giận của ông ta lập tức nguội đi, ông ta nâng ly rượu lên, muốn kính một ly rượu từ biệt với anh em họ Nguỵ, kết quả anh em họ Nguỵ lại quay đầu sang một bên.
Hồ Quý Trai đành phải nặng nề đặt ly rượu trong tay lên bàn, trong tiếng cười nhạo của mọi người xám xịt rời khỏi.
Bây giờ ông ta vô cùng hối hận khi dạy thuật mê hoặc cho Nguỵ Nghiêm, khiến nhà họ Nguỵ cho rằng mình không còn giá trị lợi dụng.
Chẳng qua ông ta cũng để lại một chút chuẩn bị phía sau, hơn nữa không dạy toàn bộ thuật mê hoặc cho Nguỵ Nghiêm, ông ta chỉ dạy một chút cơ bản.
Ông ta là người trong giang hồ, khẳng định có tâm kế, đương nhiên hiểu được đạo lý dạy hết cho đệ tử, sư phụ chết đói.
Thật ra anh em họ Nguỵ sở dĩ làm như thế cũng không hoàn toàn bởi vì bọn họ bất nhân bất nghĩa, đây là thủ đoạn bọn họ đối pho những nhân sĩ giang hồ này, bọn họ chính là muốn dùng quy tắc cá lớn nuốt cá bé kích thích những nhân sĩ giang hồ này trở nên lớn mạnh bằng trăm phương ngàn kế.
…
Mấy ngày Lê Vĩnh Thiên đều ở cùng Triệu Đình Vũ, nghiên cứu kiếm thuật, anh biết rất nhiều người đều muốn lấy mạng anh, dưới tình huống thời cơ phản công vẫn chưa thành thục, anh quyết định ôm cây đợi thỏ.
Đối phó những kẻ địch trong lòng không chắc chắn kia, biện pháp tốt nhất chính là để bọn họ bay lên trước, một khi người ta bắt đầu đắc ý thì sẽ trong lúc lơ đãng lộ ra sơ hở của bọn họ.
Nguỵ Nghiêm thông qua loại thủ đoạn người ta không thể nhận ra kia khống chế Quốc vương Long Quốc, thật ra trong lòng vô cùng không tự tin, luôn lo lắng có một ngày ông ta sẽ thua trong tay Lê Vĩnh Thiên, cho nên ông ta tỏ ra vô cùng cận thận.
Nhất là trước mặt các Hộ soái khác, ông ta như giẫm trên băng mỏng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đây cũng là nguyên nhân Hộ soái khác mặc dù cảm thấy Quốc vương Long Quốc là lạ, nhưng không nghĩ tới việc Quốc vương Long Quốc bị người ta khống chế.
Người không tự tin thường sẽ dễ dàng tự phụ nhất, Nguỵ Nghiêm nhiều lần phái người ám sát Lê Vĩnh Thiên đều thất bại, ông ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy Lê Vĩnh Thiên mới là kẻ địch số một, hoạ lớn trong lòng của mình.
Một ngày chưa diệt trừ Lê Vĩnh Thiên, ông ta sẽ bất an một ngày, luôn sợ đêm dài lắm mộng.
Ông ta thậm chí nghĩ tới trực tiếp bắn một tên lửa khiến cho cả Đà Lạt chôn cùng Lê Vĩnh Thiên.
Nguỵ Nghiêm sở dĩ bây giờ con chưa có khai thác loại biện pháp cực đoan này bởi vì Cầu Hạn liên tục cam đoan với ông ta, chờ sau khi ông ta luyện thành Càn Khôn Thất Đao thì nhất định có thể đánh bại Lê Vĩnh Thiên.
Không phải không thể khác được, Nguỵ Nghiêm cũng không muốn bởi vì Lê Vĩnh Thiên mà làm bị thương quá nhiều người vô tội, dù sao bây giờ ông ta cũng đã là người cầm quyền thực sự của Long Quốc.
Đã sắp trèo lên đỉnh cao nhất của quyền lực, bây giờ ông ta quan tâm nhất chính là đánh giá của đời sau với ông ta, lỡ như sau này khiến người ta biết mình hạ lệnh dùng tên lửa nổ tung Đà Lạt, vậy thì sẽ tiếng xấu muôn đời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!