"Cô không cần phải lo lắng về điều này giúp tôi, tôi tự có cách giải quyết ổn thỏa!" Hoàng Minh Yên nói.
"Ban đầu, sức mạnh của Lê Uy Long cũng khiến chúng tôi có một chút kinh hoàng. Trước đây, tôi muốn dựng lên vở kịch rằng hắn ta đã vượt ngục rồi bị đuổi đến Thung lũng Ngạc Na này, sau đó do chống đối người thi hành công vụ nên đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Nhưng bây giờ cô đã đến đây, tôi nghĩ sẽ thay đổi nó một chút. Rằng chính cô là người đã giúp Lê Uy Long trốn thoát khỏi nhà tù và bị bắn chết cùng nhau trong Thung lũng này!" Ông ta nói tiếp.
Ánh Hạ thực sự không ngờ Hoàng Minh Yên lại mưu mô xảo quyệt đến thế, thậm chí còn nghĩ ra cả những cáo buộc cho bản thân cô và Lê Uy Long!
"Thế còn Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng? Họ là người vô tội, hãy để họ đi đi!" Ánh Hạ nói.
"Để họ đi á? Cô nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao? Bọn họ đã biết hết những bí mật của chúng tôi, chúng tôi có thể để họ đi sao?" Hoàng Minh Yên cau mày.
Ngừng một lát, ông ta lại nói: "Sau khi bọn chúng phục vụ chúng tôi xong, tôi sẽ cho một vài phát súng lên cơ thể chúng, sau đó có thể khiến chúng giống như cô. Đều là đồng phạm đã giúp Lê Uy Long trốn thoát và bị bắn chết ngay tại chỗ."
"Hoàng Minh Yên, ông quá quỷ quyệt, những gì ông làm thực sự quá bỉ ổi! Ông không đáng mặt làm người mà!" Ánh Hạ hét lên đầy căm phẫn.
Lúc này, Tạ Ngọc Liên lại nói: "Giám đốc Hoàng, ông không cần phải phí lời vô ích với cô ta, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của chúng ta chứ. Nếu ông đã để ý cô ta thì hãy mau chóng bắt sống luôn cả cô ta luôn đi. Đây chính là cơ hội của ông đấy!"
Ánh Hạ đã bị sốc khi nghe điều này, cô không dám tin một bà lão như Tạ Ngọc Liên lại nghĩ ra một ý tưởng độc ác như vậy!
"Phải! Bà nói đúng lắm! Chúng mày đâu! Mau bắt sống con nhỏ này cho tao, tối nay tao muốn một mũi tên trúng hai con nhạn! Sau khi tao “chén” xong sẽ thưởng nó cho chúng mày luôn!” Hoàng Minh Yên đắc ý hét lên.
Đám tay chân băng Hổ Báo vừa nghe ông ta nói điều này, tinh thần của bọn chúng ngay lập tức phấn chấn hơn hẳn. Đối với một nữ cảnh sát xinh đẹp như Ánh Hạ, chúng cũng cảm thấy rằng nếu phải bắn cô ta chết ngay thì thật là uổng phí!
Tốt hơn hết là bắt sống cô ta, chơi cho chán trước rồi mới giết.
"Các anh em, mau xông lên bắt sống nó đi!" Cao Kim Bình cũng ra lệnh.
Lê Uy Long nhận ra Ánh Hạ cũng đang gặp nguy hiểm và không thể nào trì hoãn thời gian thêm được nữa.
Theo lệnh của Cao Kim Bình, hơn một ngàn người lập tức đổ xô đến vây quanh nữ cảnh sát Ánh Hạ.
Ai cũng muốn bắt được cô trước, nên tất cả đều ganh đua để vượt lên.
Ánh Hạ hoàn toàn sốc và kinh hãi tột độ khi thấy cả ngàn người đổ xô về phía mình như sóng thủy triều.
"Quay lại xe nhanh lên rồi chạy đi!" Lê Uy Long lo lắng khi thấy Ánh Hạ trong thời điểm này giống như một chiếc thuyền đơn độc giữa biển khơi phong ba bão táp, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, liền vội vàng hét lên, yêu cầu cô lái xe rời đi ngay lập tức.
"Tôi phải cứu vợ anh và bạn cô ấy, mình họ không thể trốn thoát được, tôi sẽ chiến đấu để cứu họ!" Ánh Hạ gầm lên, và nhanh nhẹn rút hai khẩu súng ra cầm ở cả hai tay.
Vì lý tưởng công lý trong trái tim mình, cho dù hàng ngàn người đang ào tới, cô vẫn sẽ chiến đấu với bọn chúng một mình. Cho dù cô có phải chết, cô cũng sẽ không hối hận!
"......" Lê Uy Long toát mồ hôi đầm đìa và hoàn toàn không nói nên lời. Ánh Hạ này thực sự không còn sáng suốt nữa rồi. Một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại dám chiến đấu với cả ngàn người, cô đang nghĩ mình là nữ sĩ Đồng Lộc sao?!
Tuy nhiên, chứng kiến sự can đảm của Ánh Hạ khi quyết tâm cứu vợ mình và các cô gái khác, thà chết chứ không rút lui. Lê Uy Long thực sự rất ngưỡng mộ cốt cách này của cô ấy.
Trong chớp mắt, trận chiến một chọi một ngàn đã bắt đầu.
"Pằng ...Pằng....."
"Á ... ..."
Ánh Hạ liên tiếp nổ súng, những kẻ chạy lên phía trước đều bị bắn hạ và ngã xuống đất cho vô số kẻ khác phía sau dẫm đạp lên.
Nhưng dù giỏi đến đâu đi nữa, làm sao mà cô ấy có thể giết hàng ngàn người cùng một lúc?
Lực lượng băng Hổ Báo, cùng với đội ngũ thân cận của Hoàng Minh Yên và tay sai của Trương gia, cộng lại tất cả phải đến hơn ngàn người, tất cả bọn chúng lúc này đều đang đổ xô về phía Ánh Hạ như một bầy xác sống háu đói.
Để trở thành kẻ đầu tiên bắt được Ánh Hạ, những người này tràn lên một lúc, ngay cả khi một vài kẻ bị bắn ngã xuống chúng vẫn tiếp tục lao lên. Ai cũng nghĩ rằng đông người nhào lên như thế, khẩu súng của cô ta chắc không thể bắn vào mình được.
Nhìn thấy hàng ngàn người như một con sóng thần ùa về phía mình, Ánh Hạ ngay lập tức quyết định quay ngược vào trong xe rồi đóng chặt cửa lại.
Cô kéo ga, vọt thẳng vào đám đông!
Bây giờ đã đến lúc anh chết hoặc tôi sống thì tất nhiên cô sẽ không còn tử tế nữa.
Cô biết rằng nếu bản thân rơi vào tay bọn chúng thì chắc chắn sẽ có một kết thúc vô cùng tồi tệ! Lúc này, trong mắt cô, những kẻ này không còn là con người, mà là một nhóm quái thú đã mất lương tâm!
Do đó, cô lao thẳng xe vào bọn chúng!
"Brừm….!" Chiếc xe giống như một con ngựa hoang bứt đứt dây cương, điên cuồng lao vào đám đông!
"Á! Á! Á ..."
Chiếc xe đâm thẳng đến chỗ nào, đám người chỗ đó quay lưng lại vừa chạy vừa la hét. Vài kẻ còn bị đâm trúng văng lên không trung!
Quyết định đột ngột của Ánh Hạ khiến tất cả bọn chúng đều bất ngờ! Không kẻ nào có thể nghĩ Ánh Hạ lại dám điên cuồng tông thẳng xe hơi vào bọn chúng!
Ánh Hạ không dừng tay ga, tiếp tục tông sang bên trái, nghẹo sang bên phải. Chiếc xe gầm rú không ngừng !
"Ối ... Á ..."
Nhiều kẻ trong đám đông kêu lên thất thanh vì bị thương hoặc bị giẫm đạp.
Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình sợ mất mật khi nhìn chiếc xe bất khả chiến bại của Ánh Hạ, chúng sợ tới nỗi đã nghĩ đến phương án tìm đường thoát thân. Tất cả đều hối hận vì nghe lời Tạ Ngọc Liên định bắt sống nữ cảnh sát.
Nhưng kẻ nào chết thì đã chết rồi. Chỉ cần bắt sống được cô ta thì có thể hả hê tra tấn mà trả thù cho những người đã chết.
Vậy là bọn chúng suy nghĩ lại, tiếp tục dự định bắt sống Ánh Hạ!
Lê Uy Long nhìn chiếc xe Ánh Hạ lái chìm trong một biển người, anh không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Dù cho có tông thẳng vào chúng như thế thì sớm hay muộn cô vẫn sẽ rơi vào tay chúng. Đây chỉ là phương án tạm thời, không kéo dài được!
Nếu anh có thể chiến đấu bên cạnh Ánh Hạ với những kẻ này thì vẫn có một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi. Nhưng bây giờ tay chân Uy Long đang bị gông cùm bởi rất nhiều xích sắt, anh không thể nào thoát ra được. Nếu không phải mới bị trúng đạn vào chân thì thực tế Uy Long vẫn có thể khuất phục được số gông cùm, thanh sắt đó.
Bây giờ trong thâm tâm anh chỉ hy vọng rằng Ánh Hạ có thể chi trì lâu hơn một chút. Nếu có thể thì nên cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt.
Bởi vì Uy Long biết rằng đội quân của anh chắc chắn đang trên đường đến thung lũng Ngạc Na. Sư đoàn của Lưu Bảo Kim sẽ đến. Sớm hay muộn, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Dù kết quả có thế nào Lê Uy Long cũng vô cùng biết ơn Ánh Hạ. Sự xuất hiện của cô ấy ít nhất đã làm giảm bớt nỗi sợ hãi khủng khiếp của ba cô gái và kéo dài thời gian chờ đợi đội quân tinh nhuệ của Lê Uy Long. Nếu không phải có sự xuất hiện của Ánh Hạ, giờ này ắt hẳn Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đã đang phải chịu đựng những điều khủng khiếp nhất trên đời và Uy Long thì phát điên vì bất lực!
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng nhìn Ánh Hạ lái xe tông thẳng vào đám quỷ, họ âm thầm cổ vũ cho cô, hy vọng Ánh Hạ có thể mang đến phép màu đánh bại được lũ ác ôn đó.
Đồng thời, tất cả họ đều ngưỡng mộ lòng can đảm của Ánh Hạ. Cô thực sự là một nữ cảnh sát anh hùng! Dù chúng đông và mạnh, cô vẫn can đảm chiến đấu một mình, không hề sợ hãi.
Ánh Hạ cứ thế đâm thẳng vào đám đông hết lần này đến lần khác. Sau cùng cô cũng đành thừa nhận rằng đây không phải là một phương án tối ưu. Có rất nhiều kẻ ở đây, làm sao cô có thể tiếp tục làm như thế được mãi? Điều cần kíp nhất bây giờ là phải cứu Chu Nhược Mai và những người khác.
Về phần Lê Uy Long, hiện tại cô không thể làm gì cho anh được. Ngay cả khi có thể tiếp cận anh thì trong một thời gian ngắn, Ánh Hạ cũng không thể nào tháo được mấy lớp xiềng sắt, gông cùm kia để giải thoát cho anh ta.
Sau khi suy tính, Ánh Hạ vội vã bẻ tay lái xe hướng về hướng Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng để giải cứu họ trước.
Tuy nhiên, bề mặt thung lũng Ngạc Na không hề bằng phẳng! Những tảng đá to nhỏ rải rác khắp mọi nơi. Đi được nửa đường thì chiếc xe khựng lại! Gầm xe bị kích lên bởi một tảng đá lớn, bốn bánh xe bị nâng lên khỏi mặt đất và chiếc xe không thể chạy được tiếp nữa!
Ánh Hạ bất ngờ!
Lê Uy Long nhìn chiếc xe kẹt trên một tảng đá, anh thảng thốt giật mình, thầm kêu không ổn!
Đám tay chân nhà họ Trương và bang Hổ Báo thấy chiếc xe của Ánh Hạ không còn chạy được nữa liền hết sức vui mừng. Ngay lập tức chúng lao về phía cô từ mọi hướng!
Vừa nãy Ánh Hạ đã tông thẳng xe vào đám đông làm rất nhiều người của chúng bị thương và chết, bây giờ chúng vô cùng tức giận, hè nhau định lật ngửa chiếc xe của cô lên!
Ánh Hạ phản ứng rất nhanh. Cô lao ra khỏi xe ngay lúc chiếc xe bị lật.
Cô biết nếu tiếp tục cố thủ trong xe, cô sẽ bị bọn chúng bắt sống. Nếu mạo hiểm lao ra ngoài thì còn có cơ hội tiếp tục chiến đấu với chúng thêm một lần nữa!
"Đoàng! Đoàng!..."
Ngay khi Ánh Hạ lao ra khỏi xe, cô lập tức cầm hai tay hai khẩu súng bắn thẳng vào đám đông.
Trước khi lên đường, biết rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt, vì vậy cô đã mang theo vài khẩu súng và đạn dự phòng lấy từ Sở cảnh sát.
"Á! ... Ối! ..."
Tiếng la hét lại tiếp tục vang lên trong đám đông.
Ánh Hạ chỉ cần bóp cò mà không cần nhắm bắn. Xung quanh cô có quá nhiều kẻ ập tới bao vây nên dù có bắn chỗ nào cũng trúng đích!
Bắn hết hai băng đạn, Ánh Hạ đang định rút súng lại để nạp thêm thì vô số kẻ tay cầm dao rựa, thanh sắt nhào tới trực diện tấn công cô.
Ánh Hạ không kịp trở tay đành nhảy lên chiếc xe bị lật hòng tránh đòn tấn công điên cuồng của đối thủ.
Cô vừa nhảy lên xe chúng lập tức ùa tới như vũ bão!
Không đủ thời gian để nạp đạn, cô ném hai khẩu súng đi rồi nhanh chóng rút ra thêm hai khẩu súng khác nhằm thẳng đám đông bắn tiếp !
"Đoàng! Đoàng! Đoàng !..."
"Á! ... Ối! ..."
Máu bắn tung tóe khắp nơi. Rất nhiều kẻ ngã xuống ngay sau tiếng súng!
Có rất nhiều tay chân trong bang Hổ Báo mang theo súng. Nhìn nhiều đồng đảng bỏ mạng dưới súng của Ánh Hạ họ không muốn bắt sống cô nữa mà muốn bắn chết cô ngay lập tức.
Tuy nhiên, Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình đều yêu cầu bắt sống Ánh Hạ, vì vậy họ không dám trái lệnh.
Ánh Hạ đứng trên xe và bắn liên tục. Chẳng mấy chốc, những viên đạn trong hai khẩu súng của cô lại hết!
Trong lúc đó rất nhiều kẻ không ngừng cầm dao lia dưới chân cô!
Ánh Hạ không có thời gian rút súng hoặc thay đạn, nên cô nhảy lên cao phía trên đầu bọn chúng.
"Bốp! Bốp! Bốp! ..." Vài kẻ bị Ánh Hạ đá thẳng vào đầu. Chúng hét lên và ngã xuống đất.
‘Á! Á! Ối! …’
Nhìn thấy khe hở từ những kẻ vừa ngã xuống, Ánh Hạ rơi từ trên không xuống đám đông!
Ngay khi Ánh Hạ chạm chân xuống đất, như một con cừu rơi vào bầy sói, đám người nhào tới điên cuồng hòng bắt sống cô.
Ánh Hạ bất ngờ, vội vàng chống hai tay xuống đất, xoay người tại chỗ quét ngang bằng chân!
Nhiều kẻ đang đà lao tới bị chân cô quét trúng ngã nhào xuống đất.
Lập tức cô lăn người qua chỗ kẻ vừa bị ngã, nhặt hai con dao rựa lên, bật ngược người trở lại và cầm dao chém tới tấp!
Máu bắn ra khắp nơi theo đà bay của hai cây dao!
Một trận chiến bằng dao kiếm chính thức bắt đầu!
Trong cuộc hỗn chiến, dù liên tục chém chết nhiều kẻ trong đám đông, Ánh Hạ cũng bị chém rất nhiều nhát vào người!
Máu đã sớm nhuộm màu bộ đồng phục cảnh sát của cô.
Lê Uy Long nhìn Ánh Hạ một mình xoay sở trong vòng vây của vô số kẻ thù, lòng anh như lửa đốt!
Là Tổng tư lệnh trên chiến trường, đã giết chết cơ man kẻ thù, tung hoành ngang dọc khắp các chiến trường, là một anh hùng của đất nước, mà giờ đây Lê Uy Long lại phải chết đứng ở đây, chịu bó tay với xích sắt, gông cùm, hận không thể xông thẳng tới mà lấy mạng của đám quỷ dữ ngoài kia được!
Cảm giác vô dụng của một anh hùng thực sự rất khó chịu!
"Bốp!"
Ánh Hạ bị đánh thẳng vào đầu bằng một thanh sắt. Máu dàn dụa chảy xuống từ trán cô!
Nhưng cô vẫn kiên cường tiếp tục chiến đấu!
Cảm xúc trong lòng Uy Long trào dâng lẫn lộn. Anh quyết định, miễn là Ánh Hạ còn sống, cô chắc chắn sẽ là Giám đốc công an thành phố tương lai!
Lúc này trên con đường dẫn đến Thung lũng Ngạc Na...
Vô số xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự đang gầm rú, tăng tốc hết cỡ. Bụi bay mù mịt bầu trời!
Khung cảnh hoành tráng này khiến các phương tiện đi qua phải dẹp sát vào một bên đường mà tránh. Tất cả những ai chứng kiến đều mắt tròn mắt dẹt!
"Nhanh lên, nhanh lên! Tiếp tục tăng tốc!" Lưu Bảo Kim vô cùng lo lắng, luôn miệng hối thúc đoàn quân tăng tốc!
Vì ông ta biết Lê Uy Long có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào ở thung lũng Ngạc Na. Tình hình hiện thời vô cùng nguy hiểm vì vậy cả sư đoàn phải chạy đua từng phút với thời gian.
Nếu Lê Uy Long có bất kỳ ảnh hưởng nào sẽ là một mất mát lớn đối với Long quốc và bản thân Lưu Bảo Kim không thể giải thích hay bào chữa gì với lãnh đạo quốc gia.
Lệnh ban ra, đoàn xe lập tức chạy nhanh hết mức có thể !
Ô tô cũng được lái như máy bay!
Nơi đoàn quân đang hướng tới là một thung lũng chết người, thung lũng Ngạc Na.
Một trận chiến táng đởm kinh hồn giữa công lý và cái ác sắp sửa xảy ra tại đó!
Thung lũng Ngạc Na đêm nay chắc chắn sẽ chìm trong biển máu!
...
Lúc này, tại thung lũng Ngạc Na…
Máu trên người Ánh Hạ không ngừng chảy. Vết thương trên đầu làm cô váng vất.
Tuy nhiên, cô vẫn không gục ngã, và vẫn chiến đấu ngoan cường!
Chỉ một lát sau, áo quần của cô đều nhuộm màu đỏ!
Bóng dáng người nữ chiến sĩ cảnh sát như chìm dần trong máu!
Nhưng ngay cả khi vẫn còn một hơi thở, cô vẫn chiến đấu đến cùng!
Từ lúc cô quyết định đến Thung lũng Ngạc Na, cô đã biết sẽ phải lao vào một cuộc chiến thập tử nhất sinh nắm chắc cái chết. Nhưng cô không hề do dự mà vẫn chọn lựa cái chết ở đây!
Vì sự công bình của thành phố này cô không ngần ngại chết!
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Thu Hằng nhìn Ánh Hạ một thân đầy máu nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu, tất cả đều xúc động rơi nước mắt.
Anh hùng là ai? Anh hùng là đây!
Ngay cả một con hổ sa trường như Lê Uy Long, người đã trải qua bao nhiêu trận chiến, mắt thấy ngàn ngàn kẻ thù phải đầu rơi máu chảy mà nhìn Ánh Hạ nhuộm thân trong máu, vung tay sang trái, xoạc chân sang phải vất vả chống cự cả biển quỷ khát máu, nước mắt của anh cũng lưng tròng chực rơi xuống.
"Ánh Hạ này không những là một chiến sĩ dũng cảm và tài năng, mà cô còn là một con người ngay thẳng, không bị chi phối bởi cường quyền. Thật là một tấm gương mẫu mực trong ngành cảnh sát !" Lê Uy Long thở dài trong lòng.
Trong lòng anh không ngừng thầm cổ vũ cho Ánh Hạ: "Ánh Hạ, cô phải cố gắng lên. Sau khi tôi quét sạch lũ thối nát này, cô sẽ trở thành Giám đốc công an Thành phố! Cô phải nắm giữ chức vụ đó để còn tiếp tục trừ hại cho dân, cho nước!"
Lúc này, Ánh Hạ đã bị thương nặng. Mắt cô vằn đỏ, vết thương không làm cô cảm thấy đau mà dường như càng làm cô có thêm sức mạnh.
Những kẻ bao vây đều sợ hãi khi thấy cô quá dữ dằn và ngoan cường.
Tuy nhiên, mắt thấy cô sắp bị bắt, chúng nhất định không bỏ cuộc giữa chừng.
Nhiều kẻ không dám lao tới, nhưng một số vẫn ngoan cố lao lên như một đám thiêu thân.
Đột nhiên, Ánh Hạ lảo đảo đứng không vững rồi sụp chân quỳ xuống đất. Đầu gối chân trái của cô đã bị kẻ nào đó dùng gậy sắt đâm trúng!
Thấy Ánh Hạ đã quỳ trên mặt đất, vô số kẻ nhào tới hòng là người đầu tiên bắt sống cô.
Đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên.
"Á ... ..."
Đám người đang nhào về phía trước lại liên tục hét lên. Máu bắn vương vãi khắp nơi!
Ánh Hạ chống tay trái quỳ trên mặt đất nhưng cánh tay phải vẫn cầm một cây dao dài vung lên chém tiếp!