Tiếng gầm như sấm sét này, tất nhiên, là của Lê Uy Long!
Anh đã không thể phá vỡ kiềng sắt. Thấy Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng sắp bị làm nhục, anh ta chỉ có thể dùng tiếng gầm để dọa những người này.
Tiếng gầm này thực sự có sức mạnh dữ dội vô biên, không kém gì tiếng sư tử gầm vang trong hầm ngục!
Ngay cả những kẻ tàn nhẫn như Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu cũng phải rùng mình và loạng choạng ngã xuống đất.
Bà Tạ Ngọc Liên cũng sợ đến nỗi mặt tái mét, suýt thì ngất xỉu.
Trương Minh Trí thậm chí còn tiểu cả ra quần.
Những người vừa cổ vũ la hét lúc nãy bỗng im bặt và không dám nói gì thêm.
Toàn bộ Thung lũng Ngạc Na nhanh chóng chìm trong khoảng không tĩnh lặng.
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng cũng rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi đã nhanh chóng trở lại lấp đầy tâm trí!
Trước đây, Chu Nhược Mai đã từng được thấy cảnh tương tự, khi Lê Uy Long thét lớn ở nghĩa địa Linh Sơn, làm rung chuyển cả đất trời và gây một cơn mưa lớn.
Vì vậy lúc này, cô không quá ngạc nhiên khi lại được nghe tiếng gầm sấm sét của anh.
"Bất cứ kẻ nào dám chạm vào một sợi tóc của họ, tao hứa sẽ khiến nó chết không toàn thây!!" Lê Uy Long giận dữ nói.
Thấy tiếng gầm của anh vừa nãy đã làm vài người sợ chết khiếp, anh không dám dùng nó nữa. Nếu để nó vô tình ảnh hưởng đến Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh hay Nguyễn Tú Hằng thì sẽ rất tệ!! Trong lúc này, anh không thể mạo hiểm được!
Lúc này, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu vẫn còn run rẩy khắp người. Bọn chúng vẫn chưa hết sốc và không thể hồi phục ngay lại trong một thời gian ngắn, vì vậy trước mắt chúng sẽ không thể làm hại gì đến ba cô gái.
Bất chợt, cả ba gã Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu đều dè dặt nhìn về phía Lê Uy Long. Đôi mắt của Uy Long lúc này dường như đang lóe lửa, và toàn thân anh ta tràn ngập một luồng sát khí nặng nề.
Chứng kiến thái độ đáng sợ đó, tuyệt nhiên không một ai dám nhìn anh lâu thêm nữa!
"Đừng vội giết hắn chết, trước tiên chúng ta cứ bịt miệng hắn ta lại, rồi từ từ chơi đùa với hắn!" Tạ Ngọc Liên thực sự sợ rằng Lê Uy Long sẽ lại gầm lên, bèn vội vàng đề xuất ý kiến này.
Một số gã côn đồ đứng gần đó lập tức rút dao ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của Lê Uy Long và sát khí bừng bừng phát ra từ toàn bộ cơ thể anh ta, tất cả đều run rẩy và không dám tiến về phía trước.
"Bộ mấy người không có súng à? Không dám dùng dao thì xài súng đi! Đừng bắn vào chỗ hiểm vội, hãy bắn tay chân của hắn ta trước! Để cho hắn trở thành phế nhân không có cách nào thoát ra khỏi kiềng sắt được!" Tạ Ngọc Liên nói lớn.
Nghe bà ta nói, đám xã hội đen chợt nhớ ra rằng mình cũng mang theo súng. Và chúng đã nhanh chóng rút súng ra nhắm vào tay và chân của Lê Uy Long.
Uy Long không ngờ rằng có một ngày mình lại bị nhiều khẩu súng chĩa vào cùng lúc như thế này, liệu anh có thể giữ được mạng trước tình huống này không?
Sư đoàn tác chiến của Lưu Bảo Kim vẫn chưa đến, nếu bây giờ chúng bắn thật thì cho dù anh có thoát chết đêm nay, vẫn có vài chỗ trên cơ thể chắc chắn bị tàn tật!
Và ngay khoảnh khắc hồi hộp đó, một chiếc xe cảnh sát chuyên dụng bỗng từ đâu xuất hiện, nhanh chóng đâm sầm hàng rào bảo vệ và lao thẳng vào Thung lũng Ngạc Na!
Người lái chiếc xe này không ai khác chính là Ánh Hạ, cô đã tự tìm đến thung lũng Ngạc Na này một mình.
Những người đang chuẩn bị bắn Lê Uy Long đã rất sốc khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đột nhiên xông vào. Họ có chút tò mò muốn xem những gì sẽ diễn ra tiếp theo, nên không vội bắn Lê Uy Long ngay.
Còn Ánh Hạ ngay khi lái xe vào Thung lũng Ngạc Na, cô đã nhìn thấy hơn một ngàn người tụ tập đông nghẹt ở khu đất trống giữa thung lũng này. Không mất quá nhiều thời gian để cô tiếp tục nhìn thấy Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đang có mặt ở đó. Tất cả họ đều bị trói vào thân cây, nhiều người thậm chí còn đang chĩa súng vào Lê Uy Long.
Thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, Ánh Hạ vội vàng dừng xe lại, sau đó bước vội ra khỏi xe và hét lên: "Các người đang làm gì ở đây vậy?"
Hoàng Minh Yên không ngờ Ánh Hạ lại có thể tìm ra chỗ này và đến đây nhanh như thế!
Tuy nhiên, ông ta nhanh chóng nhận ra chỉ có một mình cô đến đây, ngoài ra không có bất cứ cảnh sát nào đi cùng. Vì vậy, ông ta bình tĩnh lại ngay và tự nhủ trong lòng rằng chắc chắn sẽ không có tin tức nào bị rò rỉ bởi cô ta tối nay.
Hôm qua ông ta thậm chí còn bàn với Cao Kim Bình tìm cơ hội xử lý luôn cả cảnh sát Ánh Hạ để trừ hậu họa nhưng chưa có kế hoạch cụ thể, không ngờ bây giờ cô lại tự dẫn xác đến đây.
Cơ hội này không dễ có được, dĩ nhiên Hoàng Minh Yên sẽ không bỏ lỡ nó!
Cao Kim Bình và Trương gia thấy Ánh Hạ chỉ đến đây một mình cũng thở phào, khuôn mặt đang hiện rõ vẻ lo lắng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Không ai trong số những người có mặt tỏ ra hoảng loạn vì sự xuất hiện của Ánh Hạ.
Lê Uy Long cảm thấy hơi ngạc nhiên, tại sao Ánh Hạ này có thể tìm đến đây một mình?
"Ánh Hạ, không ngờ cô có thể tìm thấy chỗ này nhanh như thế. Có vẻ như cô đã bí mật điều tra từ văn phòng của tôi nhỉ?! Ây da, cô quả nhiên là một trong những cảnh sát giỏi nhất của sở chúng ta đấy!!" Lúc này, Hoàng Minh Yên đứng dậy khỏi mặt đất và nói với vẻ cợt nhả.
"Giám đốc Hoàng, tại sao ông lại có mặt ở đây cùng với băng Hổ Báo này? Giữa các người có quan hệ gì?" Ánh Hạ cau mày hỏi.
"Ơ hay! Tôi tưởng là cô đã điều tra ra hết rồi chứ? Hóa ra là chưa sao? Cô nhìn cảnh này mà vẫn chưa hiểu à? Tôi mang Lê Uy Long đến đây tất nhiên là để giết hắn ta rồi!" Hoàng Minh Yên nói với vẻ đắc ý ra mặt. Dù sao, Ánh Hạ cũng chắc chắn phải chết, ông ta chẳng cần phải giấu diếm điều gì nữa.
"Đường đường là Giám đốc Sở cảnh sát thành phố, làm sao ông có thể tiếp tay cho đám xã hội đen và kẻ xấu như vậy, ông có còn liêm sỉ nữa không?" Ánh Hạ tức giận nói. Thì ra, tất cả những nghi hoặc bấy lâu nay của cô về Hoàng Minh Yên đều chính xác.
"Chuyện này có gì khó hiểu chứ? Dĩ nhiên là vì tiền rồi! Băng Hổ Báo và Trương gia rất hào phóng và có thể cho tôi nhiều tiền gấp mấy lần số lương ít ỏi mà Sở trả cho! Nếu cô đã muốn biết chuyện này, bây giờ tôi sẽ nói thẳng luôn cho mà biết! Phải! Tôi đã bắt tay với băng Hổ Báo và gia đình họ Trương được một thời gian dài rồi, và chúng tôi đã thành công trong rất nhiều phi vụ, thu được không ít tiền.... Vậy đấy! Cô còn muốn biết thêm gì nữa không?" Hoàng Minh Yên thản nhiên nói.
"Ông.....Giám đốc Hoàng, tôi khuyên ông nên tỉnh táo lại, quay đầu lại bờ, hãy giơ tay đầu hàng ngay và ông sẽ được pháp luật khoan hồng!" Ánh Hạ không ngờ Hoàng Minh Yên còn dám tự mình thừa nhận điều này. Cô có linh cảm rằng mình có thể đang gặp nguy hiểm.
"Haha... đầu cô có vấn đề gì rồi sao? Tôi đã nói với cô tất cả những chuyện này rồi, cô vẫn nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi Thung lũng Ngạc Na này mà còn sống sao?" Hoàng Minh Yên cười lớn.
Qủa nhiên đúng như Ánh Hạ dự đoán, Hoàng Minh Yên này thực sự mốn giết người diệt khẩu!
“Đội trưởng Ánh Hạ, cô đã nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của Băng Hổ Báo chúng tôi. Đêm qua ở Thung lũng Ngạc Khuông, cô và Xiao Potian cũng đã phá hoại một thỏa thuận lớn giữa băng Hổ Báo và băng Lions Gate. Chúng tôi đã phải chịu tổn thất cực kỳ nặng nề đấy cô biết chứ? Giám đốc Hoàng và tôi đã bàn qua về việc giết cô nhưng chưa thực hiện được, không ngờ bây giờ cô lại tự đến nộp mạng. Chuyện này không thể đổ lỗi cho chúng tôi được đâu." Cao Kim Bình cũng nói thêm.
"Bang Hổ Báo các người toàn làm rất nhiều chuyện xấu xa, không chỉ buôn bán hàng cấn, tự tiện tàng trữ vũ khí,...lại còn kinh doanh mại dâm trá hình, giết người không gớm tay....... Tôi dĩ nhiên sẽ không để yên cho các người lộng hành!” Ánh Hạ tức giận nói.
Ánh Hạ vừa dứt lời, cô ấy ngay lập tức gây ra một làn sóng tiếng cười ầm ĩ. Tất cả những người có mặt đều cho rằng cô đang có vấn đề về thần kinh.
Về phần Lê Uy Long, anh còn đang hy vọng rằng Ánh Hạ có thể đấu khẩu với bọn chúng lâu thêm một chút, để kéo dài thời gian cho đến khi sư đoàn tác chiến của Lưu Bảo Kim xuất hiện.
"Haha... Bây giờ đến bản thân cô còn chẳng giữ nổi mạng mình, vậy mà còn dám cuồng ngôn sao? Một mình cô mà đòi đối đầu với hơn một ngàn anh em ở đây à? Đúng là không biết lượng sức!" Cao Kim Bình đắc ý nói.
“Cô cảnh sát, cô đã phát hiện ra bí mật của chúng tôi, cô nghĩ chúng tôi sẽ để cô đi dễ dàng sao?" Trương Minh Trí cũng lên tiếng.
"Trương Minh Trí, tôi cũng đang muốn thẩm vấn anh đây! Cha nuôi của Lê Uy Long, ông Dương Văn Đoàn, có phải ông ấy đã bị Trương gia các người và bang Hổ Báo đánh đập đến chết không?" Ánh Hạ gần đây đã có điều tra về vụ án này và phát hiện ra một số manh mối. Cô muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ràng anh ta.
“Ờ, phải đấy! Ông già chết tiệt đó đã ngang nhiên phá hỏng chuyện tốt của tôi! Nên hiển nhiên tôi phải cho ông ta một bài học rồi!! Ai kêu lão ta đã già khọm rồi mà còn thích chõ mũi vào chuyện người khác chứ? Sao hả? Cô có thể làm gì chúng tôi đây?" Trương Minh Trí vênh mặt nói.
"Giám đốc Hoàng, vậy tức là ông đã giúp bọn họ che đậy tội ác bằng cách phá hủy các bằng chứng?" Ánh Hạ lập tức quay sang hỏi Hoàng Minh Yên một lần nữa.
"Điều này còn cần phải hỏi sao? Ngoài tôi ra, làm gì còn ai khác có khả năng này?" Hoàng Minh Yên đáp gọn lỏn.
"Tôi không ngờ ông lại trở thành loại người này! Là giám đốc Sở cảnh sát thành phố, nếu ông dám làm như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thôi!" Ánh Hạ cay đắng nói.
"Cô quá ngây thơ rồi. Thôi nhân tiện để tôi nói cho cô biết luôn, phía sau tôi đã có Bí thư tỉnh ủy Trương Minh Thành chống lưng, ai có thể làm gì tôi cơ chứ!?" Hoàng Minh Yên nói một cách khinh bỉ.
Ánh Hạ đã giật mình khi nghe điều này, cô không ngờ Hoàng Minh Yên còn có Trương Minh Thành hỗ trợ phía sau!
Vừa lúc này, cô trông thấy Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đều đang bị trói vào gốc cây và vội hỏi lại: "Các người còn bắt cả mấy cô gái vô tội đến đây, rốt cuộc có mục đích gì hả??"