Trước đây anh ta cũng từng đưa các hành khách nữ đến những nơi hoang vu hẻo lánh bằng cách này sau đó lấy dao ra để đe dọa những hành khách nữ kia.
Những hành khách nữ kia bởi vì cảm thấy sợ hãi nên đều sẽ ngoan ngoãn làm theo và mặc cho anh ta sai bảo, hơn nữa vì mặt mũi của mình mà sau khi vụ việc xảy ra cũng không dám báo cảnh sát.
Anh ta đã có kinh nghiệm trong những loại chuyện như thế này. Có điều những hành khách nữ trước đây không hề đẹp bằng người hành khách nữ hiện tại, thậm chí còn không đẹp bằng một phần trăm của cô ấy!
Lại Nhi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hung tợn của tên tài xe Grap liền muốn cướp lấy con dao và khống chế tên tài xế này, thế nhưng điện thoại của cô ấy lại đột nhiên vang lên ngay vào lúc này!
Cô ấy bình tĩnh lấy điện thoại ra rồi liếc mắt nhìn một cái liền nhận thấy lại là cuộc gọi của Lê Vĩnh Thiên!
Khi nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đang gọi đến, Lại Nhi chỉ có thể nói với tên tài xế Grap một câu: “Anh đừng gấp mà hãy đợi tôi một chút trước đã, tôi nhận cuộc gọi xong thì sẽ chơi với anh.”
“Cô có thể nhận cuộc gọi nhưng mà nếu như cô dám để lộ ra chữ nào thì tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức!” Tên tài xế Grap chỉ con dao nhọn vào Lại Nhi và nói.
Anh ta tin rằng Lại Nhi đã bị mình chỉ con dao vào nên chắc chắn sẽ không dám nói ra chữ nào, vì vậy anh ta nghĩ để cho cô ấy nhận cuộc gọi trước rồi mới chơi tiếp cũng được, không cần phải gấp gáp vào lúc này.
Lại Nhi không thèm để ý đến tên tài xế Grap nữa và nhận cuộc gọi của Lê Vĩnh Thiên ngay lập tức.
“Hộ soái, ngài gọi cho tôi có chuyện gì không?” Lại Nhi hỏi.
“Chẳng phải cô đi tìm anh em Triệu Đình Vũ sao, cô đã tìm thấy chưa?” Lê Vĩnh Thiên cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của anh em Triệu Đình Vũ, Lại Nhi đã xuống núi lâu đến như vậy mà vẫn chưa có tin tức nên anh liền gọi điện thoại hỏi một chút.
“Hộ soái, tôi đang gọi Grap để đi tìm anh em Triệu Đình Vũ nhưng mà tài xế Grap lại đưa tôi đến một nơi hoang vu hẻo lánh.” Lại Nhi nói.
Tên tài xế Grap nghe thấy Lại Nhi đã để lộ ra những chuyện này liền nổi giận ngay lập tức và nhỏ tiếng nói: “Có phải cô muốn chết hay không? Tôi bảo cô không được để lộ một chữ nào mà cô còn dám nói ra à?”
Tuy rằng Lại Nhi bị tên tài xế Grap chỉ con dao nhọn vào người thế nhưng cô ấy không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, con dao nhọn kia như trở thành không khí ở trước mắt cô ấy vậy. Chỉ cần tên tài xế Grap dám dùng dao đâm cô ấy thì cô ấy đều có thể cướp lấy con dao và đâm ngược lại bất cứ lúc nào.
“Tên tài xế Grap kia muốn đưa cô đến nơi không người để làm gì?” Lê Vĩnh Thiên cảm thấy bất ngờ mà hỏi. Khi nãy tuy rằng giọng nói của tên tài xế Grap rất nhỏ nhưng mà anh vẫn nghe thấy được.
“Nửa đêm đưa một người con gái như tôi đến hang núi không có một bóng người thì anh ta còn có thể làm gì chứ? Rốt cuộc tôi nên khống chế anh ta và giao cho phòng hộ pháp xử lý hay là nên xử tội mà giết chết anh ta ngay tại chỗ đây?” Bây giờ Lại Nhi vẫn xem Lê Vĩnh Thiên là một hộ soái bảo vệ, vì vậy cô ấy liền hỏi ý kiến của anh một chút.
“Lẽ nào lại như vậy! Dĩ nhiên phải xử tội rồi! Nếu như cô không giết chết anh ta thì sau này sẽ còn những hành khách nữ khác gặp nạn, loại tài xế ác độc này dù có giữ lại ở trên thế giới này cũng là một mối tai họa! Không cần phải giao cho phòng hộ pháp xử lý nữa, những người dám có mưu đồ xấu xa đối với người của tổ đặc công Shadow thì người đó chính là kẻ thù, vì vậy cứ giết chết không cần hỏi tội!” Lê Vĩnh Thiên vô cùng tức giận mà nói.