“Triệu Đình Vũ, cậu ngẩn ngơ đứng ở đây làm cái gì vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau lưng Triệu Đình Vũ vang lên.
Triệu Đình Vũ đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên giật mình, quay đầu lại thì thấy Lại Nhi đang đứng sau lưng mình.
“Không… không có gì, tôi đang ở đây ngắm cảnh.” Triệu Đình Vũ vội vàng tìm cớ.
Sau đó, anh ta nhanh chóng vò tờ giấy trên tay thành một quả bóng và nắm trong lòng bàn tay.
Đồng thời nhanh chóng giấu con dao đang cầm trên tay đi.
Anh ta tuyệt đối không thể để Lại Nhi biết rằng em gái mình đã bị người của điện Thiên Cang bắt cóc rồi, nếu không Lại Nhi nhất định sẽ nói với Lê Vĩnh Thiên.
“Đang ngắm cảnh à? Ngắm cảnh thì tại sao lại hoảng loạn như vậy hả?” Lại Nhi vừa đi tới vừa hỏi.
Cô ấy là một đặc công của tổ đặc công Shadow, vẻ mặt hoảng loạn của Triệu Đình Vũ tất nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt cô ấy.
“Tôi hoảng loạn chỗ nào chứ?” Triệu Đình Vũ một bên nói, một bên cố gắng hết sức khiến cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
“Cậu không lừa được tôi đâu, vừa rồi cậu lén lén lút lút rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?” Lại Nhi tra hỏi.
“Tôi không có lén lén lút lút, tôi đang ngắm cảnh, xem đến mê mẩn, đột nhiên chị gọi một tiếng, dọa tôi hết hồn, cho nên có hơi hoảng hốt!” Triệu Đình Vũ nói.
Lúc này, Lại Nhi đã đến trước mặt Triệu Đình Vũ, thấy Triệu Đình Vũ nắm chặt tay phải lại, cô ấy hỏi: “Cậu nắm tay lại làm gì? Chẳng lẽ là muốn đánh tôi sao?”
“Tôi… tôi làm gì dám đánh chị chứ?” Triệu Đình Vũ muốn buông nắm đấm ra, nhưng lại sợ quả cầu giấy trong lòng bàn tay rơi xuống bị Lại Nhi nhìn thấy.
“Nếu cậu không dám đánh tôi, thì buông tay ra, đừng có làm ra vẻ như sắp đánh người.” Lại Nhi nói.
“Tôi...” Ngay lập tức Triệu Đình Vũ khó xử vô cùng, nếu buông tay ra, quả cầu giấy trong tay nhất định sẽ rơi xuống.
“Trong tay cậu đang cầm thứ gì không thể để người khác nhìn thấy đúng không?” Lại Nhi nhìn thấy Triệu Đình Vũ không chịu buông tay ra, liền cảnh giác hỏi.
“Không… không có.” Triệu Đình Vũ lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Anh ta đã hối hận lắm rồi, lúc này anh ta không nên cầm mảnh giấy trên tay, thay vào đó là nên bỏ nó vào túi quần như con dao bay đó, hoặc ném xuống đất rồi dùng chân giẫm lên.
“Nếu không có, vậy thì cậu mở tay ra cho tôi xem đi.” Lại Nhi nói.
“Tay của tôi bẩn lắm, có cái gì đáng xem đâu.” Triệu Đình Vũ thật sự không tìm được cái cớ nào khác nữa, chỉ có thể nói như vậy thôi.
“Cậu...cậu thực sự trốn trong rừng và làm cái chuyện dơ bẩn đó à?” Lại Nhi tức giận đến mức mặt đỏ tía tai.
Triệu Đình Vũ này nói rằng tay của anh ta bẩn, không chịu mở ra cho cô ấy xem, ngoài trừ làm ra cái việc đáng xấu hổ đó, rồi tự mình làm cho lòng bàn tay của mình bị bẩn, thì còn có thể làm gì khác nữa chứ?
“Tôi không hiểu rốt cuộc là chị đang nói cái gì vậy? Triệu Đình Vũ tôi dường đường chính chính, quang minh lỗi lạc và từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện gì bẩn thỉu, chị đừng có ngậm máu phun người đấy!” Triệu Đình Vũ trong sáng ngây thơ nên thực sự không hiểu Lại Nhi đang nói cái gì.
“Đừng giả vờ không hiểu, chẳng trách ban nãy cậu lại lén la lén lút, khi nhìn thấy tôi tới thì hoảng loạn đến như vậy, hóa ra là làm ra cái chuyện như vậy! Hừ, không ngờ cậu lại là loại người như vậy!” Lại Nhi đang đứng trước rừng cây, bên cạnh còn có bụi cỏ bao phủ, ngoại trừ làm loại chuyện như vậy ra thì không việc gì có thể làm bẩn tay anh ta được.
“Chị Lại Nhi, chị có thể nói rõ hơn một chút được không? Rốt cuộc là tôi đã làm loại chuyện gì vậy? Tôi thực sự không hiểu ý của chị.” Triệu Đình Vũ than thở.
“Giả vờ, cậu tiếp tục giả vờ đi, tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa, cậu thích làm gì thì làm, cậu có thể tiếp tục đi, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Lại Nhi nói xong, thì tức giận quay người đi mất.
Triệu Đình Vũ nhìn thấy Lại Nhi đi rồi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cho tới tận bây giờ anh ta vẫn không hiểu rốt cuộc là Lại Nhi có ý gì, nhưng ít nhất anh ta sẽ không để cho cô ấy phát hiện ra quả cầu giấy trong tay mình.
Khi Triệu Đình Vũ nghĩ rằng sự việc này cứ như vậy mà trôi qua rồi, thì Lại Nhi đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đột nhiên quay lại và chĩa súng về phía Triệu Đình Vũ!
Ngay lập tức Triệu Đình Vũ cực kỳ hoảng sợ, trừng mắt ngẩn người.
“Chị Lại Nhi... chị ... sao chị lại chĩa súng vào tôi? Đừng có đùa như vậy, mau bỏ súng xuống đi, lỡ như súng bị bóp cò, thì tôi xong đời đấy.” Triệu Đình Vũ nhìn thấy đôi mắt của Lại Nhi có sự lạnh lẽo, nên có chút sợ hãi.
“Thành thật khai báo, có phải là cậu đang bí mật liên lạc với kẻ thù và muốn mưu hại hộ soái không hả?” Lại Nhi lạnh lùng tra hỏi.
Ngay lập tức Triệu Đình Vũ mồ hôi nhễ nhại, không hiểu tại sao Lại Nhi lại có cái suy nghĩ kỳ lạ như vậy!
“Hộ soái tốt đối với tôi ơn nặng như núi, làm sao tôi có thể bí mật cấu kết với kẻ thù và mưu hại anh ấy được cơ chứ?” Triệu Đình Vũ than vãn.
“Nếu cậu không bí mật cấu kết với kẻ thù, chỉ cần mở bàn tay bên phải của cậu ra, để cho tôi xem rốt cuộc là trong lòng bàn tay của cậu đang giấu cái gì!” Lại Nhi nói.
Cô ấy cũng biết rằng vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều, Triệu Đình Vũ không thể làm chuyện bẩn thỉu đó giữa thanh thiên bạch nhật như vậy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!