Lúc này Lê Uy Long không còn quan tâm đến cơn đau ở tay và chân mình nữa, bắt đầu ngấm ngầm bộc phát sức mạnh của mình một cách bí mật, nếu có thể vận nội công lên hai tay, anh ta hoàn toàn có thể phá còng tay này.
Tuy nhiên, dù Lê Uy Long đã phá được còng tay, nhưng không thể phá vỡ chiếc kiềng sắt. Bởi vì kiềng sắt này thực sự quá dày, trong khi vết thương cũ ở cánh tay anh vẫn chưa lành, lại thêm rất nhiều vết thương mới trên chân, điều này gây ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của Uy Long.
Tay và chân anh đều bị bóp nghẹt máu, nhưng vẫn không thể phá vỡ những kiềng sắt trên tay và chân.
Bây giờ, anh chỉ có thể hy vọng rằng sư đoàn tác chiến của mình có thể đến giải cứu sớm.
Lúc này anh đang hừng hực sát khí muốn giết người, chỉ cần sĩ quan Lưu dẫn quân đến đây, tất cả những kẻ đang có mặt ở đây đều phải chết!
Tuy nhiên, Lê Uy Long cũng đoán được rằng hẳn là sư đoàn của Lưu Dõan Bình sẽ đến trụ sở cảnh sát thành phố trước! Chỉ sau khi phát hiện ra anh không bị bắt về đó, Lưu Bảo Kim mới hiểu ra cơ sự và tìm đến Thung lũng Ngạc Na ứng cứu.
Nếu trình tự diễn ra đúng như vậy thì chắc chắn sẽ rất lãng phí thời gian. Trong lúc này, mỗi giây phút trôi đi đều quý giá vô cùng!
Lê Uy Long không thể đảm bảo rằng trước khi vợ anh, giám đốc Ngô và Nguyễn Tú Hằng bị hủy hoại, sư đoàn tinh nhuệ của Lưu Bảo Kim có thể đến kịp thời.
Lê Uy Long còn đang căng não suy nghĩ biện pháp ứng phó và các tình huống có thể xảy ra thì cùng lúc này, Hoàng Minh Yên, người đã chọn Chu Nhược Mai, đã bắt đầu trút bỏ quần ngoài của ông ta, phơi bày ra những thứ kinh tởm, và nhanh chóng bước về phía Chu Nhược Mai.
................................
Cùn lúc đó, tại sở cảnh sát thành phố....
"Báo cáo! Vị trí của Lê Soái đã được tìm thấy trên hệ thống vệ tinh!" Một trinh sát vội vã chạy đến chỗ Lưu Bảo Kim và thông báo.
"Nói mau! Ở đâu hả?" Lưu Bảo Kim sốt sắng hỏi.
"Thưa, chính xác là tại Thung lũng Ngạc Na, cách vùng ngoại ô thành phố 20 km về phía đông!", viên trinh sát nói và thở dốc.
"Vậy sao? Có chuyện gì đã xảy ra ở đó rồi?" Lưu Doãng Bình lo lắng hỏi lại.
"Hình ảnh được truyền qua vệ tinh cho thấy có rất nhiều người đang tập trung ở khu vực đó, có lẽ phải đến hơn một ngàn người!", trinh sát nói.
Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đều đã bị sốc khi nghe tin này. Họ không ngờ rằng Hoàng Minh Yên lại huy động lực lượng hùng hậu tới vậy, lại còn chọn một vị trí rất khó theo dõi trên bản đồ vệ tinh. Xem ra hắn ta đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng cho chuyện này! Một tên cáo già!!
Giờ đây thung lũng Ngạc Na đang đông nghịt người, và tất cả họ đều là kẻ thù, Lê Uy Long thực sự đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm!
Vào thời điểm này, đội ngũ cảnh sát có mặt ở đó cũng đã nghe các trinh sát nói thông báo điều này và tất cả họ đều nhớ tới lời Ánh Hạ nói trước đó rằng Hoàng Minh Yên đã đưa Lê Uy Long đến thung lũng Ngạc Na, và toàn bộ lực lượng băng Hổ Báo cũng đã xuất quân đến đó.
"Xem ra là đúng rồi, giám đốc Hoàng thực sự đã đưa Lê Uy Long đến Thung lũng Ngạc Na đó."
"Phải, tôi cũng nhớ ra rồi. Nghe nói toàn bộ lực lượng băng Hổ Báo sẽ xuất đầu lộ diện vào tối nay để đến Ngạc Na giết người!"
"Ngoài ra các thành viên trong gia đình họ Trương cũng tham gia nữa!”
"Đội trưởng Ánh Hạ của đội cảnh sát điều tra cũng đã chạy đến Thung lũng Ngạc Na để cứu người rồi."
Những cảnh sát đua nhau nói như thể rất quan tâm đến sự việc này, tất cả đều muốn giành công trạng trước mặt các sĩ quan quân đội xuất chúng.
Lưu Bảo Kim và Thiên Thành càng sốc hơn khi nghe những điều này. Thì ra không chỉ có Hoàng Minh Yên, cả băng Hổ Báo và Trương gia cũng sẽ tìm đến tấn công Lê Uy Long trong thung lũng Ngạc Na tối nay!
"Việc quan trong thế này mà bây giờ các người mới nói!? Tại sao không nói sớm hơn hả? Khiến chúng tôi lãng phí bao nhiêu là thời gian để điều tra! Nếu Lê Soái có bất kỳ thương tích nào, các người hãy coi chừng cái vị trí của mình đấy!" Thiên Thành gầm lên. Đôi khi, chỉ một phút cũng đủ để quyết định kết quả của cả cuộc chiến. Chỉ cần chậm trễ một vài phút như vậy, Lê Uy Long sẽ càng đến gần bờ vực cái chết!
"Tất cả quân sĩ chú ý nghe mệnh lệnh! Bây giờ, tất cả chúng ta phải ngay lập tức lao đến Thung lũng Ngạc Na với tốc độ nhanh nhất có thể, tiêu diệt tất cả kẻ thù trong khu vực đó và giải cứu Long thần chiến!" Lưu Bảo Kim trực tiếp ra lệnh.
Bây giờ Lê Uy Long đang gặp nguy hiểm, anh không có thời gian để la mắng đám cảnh sát quèn đó.
"Tuân lệnh!!"
Tất cả những người lính của Sư đoàn tác chiến đồng thanh hô to, rồi lập tức lên xe lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Lưu Bảo Kim và Thiên Thành cũng nhanh chóng leo lên xe.
Ngay sau đó, hàng trăm chiếc xe tăng, xe bọc thép và xe quân sự đã lao về phía Thung lũng Ngạc Na ở vùng ngoại ô phía đông thành phố.....
Sau khi đoàn quân của Lưu Bảo Kim rời đi, những cảnh sát đứng đó vẫn còn run rẩy, và họ rất kinh ngạc.
Phải mất một thời gian trước khi họ có thể trở lại bình thường.
"Cả một sư đoàn hùng hậu, được trang bị vũ khí tối tân như vậy, rốt cuộc đến từ đâu?"
"Tôi cũng không biết!! Bọn họ đang tìm giám đốc Hoàng và Lê Uy Long, không biết là để làm gì?"
"Tôi có linh cảm rằng đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì! Nếu họ thực sự tìm thấy giám đốc Hoàng, ông ấy có thể gặp đại họa!"
"Phải! Giám đốc Hoàng không hề biết chuyện này, xem ra lần này ông ấy đã chọc vào ổ kiến lửa rồi!!"
"Phải mau gọi cho giám đốc Hoàng rồi cho ông ấy biết tình hình!"
Tất cả mọi người trong sở cảnh sát đều lo lắng thảo luận về vấn đề này.
Một số cảnh sát bắt đầu gọi điện cho Hoàng Minh Yên để thông báo cho ông ta.
Tuy nhiên, điện thoại của Hoàng Minh Yên không có phản hồi!
Họ đành liên tục gọi điện thoại cho những người thân cận của ông ta nhưng họ cũng chẳng bắt máy!
Vì vậy, những cảnh sát này không thể nào liên lạc với họ, chỉ có thể để họ tự bảo vệ lấy mình và tự định đoạt số phận.
...............
Tại thung lũng Ngạc Na....
Vào lúc này, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu vẫn không hay biết rằng một tấn thảm kịch sắp xảy đến. Bọn họ vẫn thản nhiên tiến về phía các cô gái với ánh mắt thèm khát.
"Mau cút đi! Cứu với!"
"Đừng đến đây! Ai đó cứu tôi với!"
"Lê Uy Long, làm ơn cứu em!"
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng kinh hãi la hét một cách tuyệt vọng.
"Hét to lên! To nữa lên!! Có hét đến khản cổ họng thì cũng chẳng có ai đến cứu mấy cô em đâu! "
"Tất cả lực lượng của bọn này đều đang có mặt ở đây, cho dù có ai đó đến thật, nó cũng không cứu nổi đâu! Haha ----"
"Hãy tiết kiệm sức lực để còn phục vụ bọn anh nào!"
Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu vừa nói vừa cười lớn đắc ý, khuôn mặt dâm đãng trông thật đáng sợ.
"Lên nào lên nào!"
Lúc này, hơn một ngàn người đều đồng thanh hét lên, cổ vũ cho đám dâm tặc.
Tiếng ồn lớn đến nỗi dường như cả thung lũng Ngạc Na đều bị rung chuyển.
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng thấy rằng mình đã bị bao vây bởi những tên đàn ông gớm ghiếc và kinh tởm, họ cảm giác như đang rơi thẳng xuống vực sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!