Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Dường như toàn bộ lực lượng băng Hổ Báo đều đã xuất quân ra ngoài.
Sau khi xem xét một lúc, Ánh Hạ thấy rằng một đoàn xe thuộc quyền sở hữu của Trương gia cũng đang đi về phía đông của vùng ngoại ô!
Những phương tiện này, sau khi rời vùng ngoại ô mười lăm km, đã rẽ vào một đường núi, từ đây không còn tín hiệu của máy giám sát nữa.
Nhìn thấy đoàn xe của băng Hổ Báo, Trương gia và Hoàng Minh Yên đi theo cùng một hướng, rẽ vào con đường núi cách đó mười lăm km, rồi biến mất dạng. Ánh Hạ càng chắc chắn rằng Hoàng Minh Yên đã thông đồng với băng Hổ Báo và gia đình họ Trương để hãm hại Lê Uy Long.
Nếu không, làm sao lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy? Tại sao mà tất cả bọn họ đều hướng đến con đường núi đó?
Lúc này, Ánh Hạ đột nhiên nhớ ra rằng có một khu hành quyết cũ nằm cách vùng ngoại ô 20 km về phía đông - Thung lũng Ngạc Na!
Phải, nếu chính xác thì, con đường núi này sẽ dẫn đến Thung lũng Ngạc Na!
Ngay lập tức, Ánh Hạ hiểu ra rằng Hoàng Minh Yên đã đưa Lê Uy Long và nhóm của anh ta đến Thung lũng Ngạc Na để giết người!
Họ muốn bí mật xử lý Lê Uy Long ở một nơi hẻo lánh không nằm trong tầm kiểm soát của hệ thống máy giám sát nhằm che đậy tội ác của mình.
Ánh Hạ quả thực không hổ danh là đội trưởng của đội điều tra, khả năng suy luận của cô không phải dạng vừa.
Sau khi đã hiểu rõ kế hoạch của Hoàng Minh Yên, Ánh Hạ lập tức đi thông báo lại với những người trong Sở Cảnh sát những gì cô vừa tìm thấy.
Khi mọi người nghe được chuyện này, tất cả họ đều kinh ngạc. Họ không ngờ Ánh Hạ thậm chí dám bí mật điều tra hành động của giám đốc Sở.
"Giám đốc Hoàng có thể đã thông đồng với băng Hổ Báo và Trương gia. Ông ta muốn nhân cơ hội này diệt trừ Lê Uy Long cùng với những người thân cận của anh ta một cách bí mật, mọi người hãy theo tôi đến Thung lũng Ngạc Na để cứu người!", Ánh Hạ lo lắng nói.
"Đội trưởng, đầu của cô có vấn đề rồi sao? Muốn chúng tôi chống lại người đứng đầu Sở? Cô đúng là điên rồi, đừng có bắt chúng tôi phải điên theo chứ!"
"Phải phải, cô nghĩ mình là ai mà dám chống lại ông ấy chứ, muốn làm nữ anh hùng sao?"
"Băng Hổ Báo đã huy động tất cả lực lượng tập trung tại Thung lũng Ngạc Na, bây giờ cô bắt chúng tôi đến đó khác nào muốn đẩy chúng tôi đến chỗ chết?!"
"Không phải là chúng tôi không muốn đi với cô, nhưng chúng tôi còn có gia đình, chúng tôi không muốn phải vùi xác ở nơi khỉ khô cò gáy đó đâu!”
"Cô đang quá liều lĩnh đấy, thích thì cứ đi một mình, đừng có kéo chúng tôi theo!"
"Lê Uy Long chẳng qua cũng chỉ là một gã vô dụng yếu ớt, anh ta đã ngu ngốc khi dây vào đám xã hội đen và gia đình giàu nhất thành phố, bây giờ phải gánh lấy hậu quả thôi! Vì một kẻ như thế mà phải hy sinh mạng sống của mình, có đáng không?"
Tất cả các cảnh sát khác đều trề môi nói với vẻ khinh bỉ, không ai chịu đứng ra giúp đỡ Ánh Hạ.
Họ không thuộc nhóm điều tra, nên tất nhiên họ sẽ không phải nghe lời cô. Hơn nữa, kêu họ chống lại Hoàng Minh Yên ư? Chẳng ai trong số họ có lá gan lớn đó!.
Vả lại, theo lời trình bày của Ánh Hạ, chuyện lần này có liên quan đến gia đình họ Trương và băng đảng Hổ Báo, làm sao họ dám xúc phạm đến hai thế lực mạnh nhất ở Thành phố Quốc Hòa?
Ánh Hạ thấy không một ai trong số họ chịu giúp đỡ mình, cô cũng đành bất lực. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một đội trưởng của đội điều tra nhỏ bé và không có quyền ra lệnh cho họ.
Nếu bọn họ không đi, cô sẽ tự đi!
Ánh Hạ là một cảnh sát có trách nhiệm cao với nghề, có ý thức về bảo vệ công lý, cô nhất định sẽ không ngồi yên nhìn kẻ xấu lộng hành.
Cho dù Hoàng Minh Yên này có là giám đốc Sở cảnh sát thành phố đi nữa, nếu ông ta dám vi phạm pháp luật, làm ra những việc xấu xa, cô vẫn quyết tâm phải phô bày tội ác của ông ta ra trước ánh sáng!
Do đó, mặc cho những lời can ngăn, Ánh Hạ ngay lập tức trở lại văn phòng làm việc của mình và tìm lấy một vài khẩu súng cùng đạn dược.
Dĩ nhiên cô biết rằng chuyến đi đến Thung lũng Ngạc Na lần này là lành ít dữ nhiều! Vì vậy cô đã không yêu cầu cấp dưới của mình từ Phòng Điều tra đi theo.
Ánh Hạ quyết định sẽ đi một mình đến Thung lũng Ngạc Na đó, giải cứu Lê Uy Long, Chu Nhược Mai vợ anh ta, và những người khác nữa!
Sau khi mang đủ súng đạn, cô lái xe một mình lao về phía Thung lũng Ngạc Na, bất chấp Thần chết đang lăm lăm lưỡi hái trên đầu!
............
Sau khi Ánh Hạ phóng xe đi được hơn mười phút, bất ngờ có những tiếng gầm rú và âm thanh rầm rĩ vang lên dữ dội bên ngoài tòa nhà trụ sở cảnh sát thành phố!
Tiếng ồn bất ngờ này làm cho tất cả những cảnh sát có mặt ở đó được một phen bàng hoàng, họ thậm chí còn tưởng rằng đó là một trận động đất!
"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Không biết! Không phải đêm hôm thế này người ta vẫn xây sửa cái gì đó chứ?"
"Không phải xây sửa nhà cửa gì đâu. Tiếng động lớn như vậy cơ mà!"
"Ra ngoài xem!"
Những cảnh sát trực đêm bàn tán ầm ĩ rồi quyết định ra ngoài xem chuyện gì đã xảy ra.
Khi ra đến cửa, bọn họ hoàn toàn bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Vô số xe tăng hạng nặng, xe bọc thép và xe quân sự đang bao vây Sở cảnh sát, hàng dài những chiến binh tinh nhuệ được trang bị những vũ khí tối tân đứng nghiêm trang bên cạnh!
Hàng xe tăng và xe bọc thép nối đuôi nhau kéo dài tưởng chừng như vô tận!
Khuôn mặt của những cảnh sát đứng bên ngoài cửa tái nhợt. Chân họ cũng run lên!
Toàn bộ số nhân viên hiện tại có mặt tại Sở cảnh sát đều đổ dồn ra phía trước nhìn sự kiện chưa từng có trong tiền lệ ở đây!
Họ không những chưa bao giờ được nhìn thấy tận mắt một cuộc diễu hành hoành tráng mà còn không thể nghĩ đến sẽ có ngày Sở Cảnh sát lại bị bao vây bởi một đoàn quân vũ trang hùng mạnh như thế!
"Cái quái gì ... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một cảnh sát run rẩy nói.
"Bọn họ định nghiền nát Sở cảnh sát đấy à?" Một viên cảnh sát khác run giọng hỏi
"Đội quân hùng hậu này từ đâu đến vậy?" Thêm một cảnh sát bối rối hỏi.
Lúc này hai vị tướng lĩnh uy phong của đội quân đang tiến đến trước cửa văn phòng. Từ họ toát ra một phong thái bức người khiến ai ai cũng đều khiếp sợ!
Một trong hai người này là Lưu Bảo Kim, sư đoàn trưởng sư đoàn của chiến trường phía Tây, và người kia là Thiên Thành, vị tướng giả mạo của đội quân Đại Long nổi tiếng gần đây mà người ta đang đồn thổi.
Thiên Thành nhận điện thoại của Bích Loan, biết rằng Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và những người khác đã bị cảnh sát bắt đi liền lập tức hạ lệnh cho Lưu Bảo Kim tiến vào thành phố. Phần mình, anh ta lập tức rời khách sạn, gặp Lưu Bảo Kim ở giữa đường và cùng đi tới Sở cảnh sát.
Nhóm cảnh sát chỉ nhận ra Thiên Thành còn không biết vị tướng lĩnh còn lại kia là ai. Tất cả đều thắc mắc, nghi ngờ, không hiểu tại sao Thiên Thành vốn chỉ là một binh sĩ ba sao giả mạo lại có thể đứng ở đây, cùng thống lĩnh một đội quân hùng mạnh như thế?
Không phải hắn ta chỉ là một sĩ quan giả mạo của quân đội Đại Long sao?
Nghĩ đến đây tất cả mọi người đều giật mình.
"Hoàng Minh Yên đang ở đâu? Hãy gọi ông ta ra ngoài!" Thiên Thành hét lớn.
"Hoàng ... Giám đốc Hoàng không có ở đây." Một cảnh sát run rẩy nói.
"Không có ở đây? Không phải ông ta đang trốn đấy chứ?" Thiên Thành đã nghe nói Lê Uy Long đã bị Hoàng Minh Yên bắt đi. Vậy làm sao ông ta lại không có ở trong Sở cảnh sát?