“Không cần khách sáo. Tôi cho cô trở về với tôi, không phải vì sợ gặp phải đặc vụ của địch, mà là bởi vì trong chiến dịch ám sát lần này, cô đã thành công ám sát vua Sư quốc, trở thành nữ anh hùng của Long quốc. Tôi để cô trở về cùng tôi, là vì tôi muốn cô nhận được phần thưởng từ quốc vương Long quốc!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Có được thưởng hay không không quan trọng. Là một người lính của Long quốc, tôi nên cống hiến hết mình vì Long quốc. Tôi chỉ hy vọng rằng quốc vương Long quốc sẽ không làm anh khó xử.” Hà Ngọc Vinh nói.
Sau đó, Hà Ngọc Vinh hỏi: “Tình hình bên phía Trương Minh Nguyệt thế nào rồi? Cô ta đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
“Trương Minh Nguyệt đã thoát khỏi sự truy nã của nước Dẫn Dao, bây giờ đang trốn ở một nơi bí mật. Đợi khi sóng gió qua đi, cô ta sẽ tự tìm cách trở về nước, nên chúng ta không cần phải lo lắng về việc đó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Trương Minh Nguyệt đã ám sát thành công vua của nước Dẫn Dao mà không bị kẻ địch bắt giữ. Mặc dù tôi đã ám sát thành công vua của Sư quốc, nhưng tôi đã bị quân địch Sư quốc bắt làm tù binh. Hại anh phải cử rất nhiều quân lính và ngựa đến giải cứu tôi. Nó đã gây ra chiến tranh giữa hai nước. Có thể thấy rằng tôi không giỏi bằng Trương Minh Nguyệt!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Việc này không thể đem ra so sánh được. Các cô đều là những cô gái ưu tú của Long quốc. Lần trước Trương Minh Nguyệt ra tay đã làm kinh động đến Sư quốc. Vua Sư quốc đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên cô mới bị bắt. Hơn nữa, Trương Minh Nguyệt là tổ trưởng tổ đặc công Shadow. Ngay từ đầu cô ta đã giỏi ám sát hơn. Còn cô là đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, nên cô am hiểu về chiến đấu đặc chủng hơn. Vậy nên, cô không thể dựa vào vấn đề này để đưa ra kết luận xem ai giỏi hơn” Lê Vĩnh Thiên nói.
Hà Ngọc Vinh rất vui khi nghe Lê Vĩnh Thiên nói câu này.
Lúc này, Phạm Cương nói: “Hộ soái, hãy cho tôi trở về Long Đô với anh!”
“Tại sao anh muốn cùng tôi trở về Long Đô? Quốc vương Long Quốc đã nói rõ, không được mang sư đoàn dũng sĩ trở về Long Đô. Anh phải ở lại biên giới phía Bắc để đề phòng sự tấn công bất ngờ của kẻ địch.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi không mang sư đoàn dũng sĩ trở về, chỉ một mình tôi trở về cùng anh.” Phạm Cương nói.
“Trở về làm gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“E rằng Long cung sẽ có biến, tôi trở về cùng anh để bảo vệ anh!” Phạm Cương nói.
“Thôi được rồi, dù sao quốc vương Long quốc cũng không nói rõ là anh không được trở về, muốn trở về thì trở về. Nói thế nào thì lần này chúng ta cũng đã chinh phục được thủ đô Sư quốc, dù sao thì cũng là một thành tựu lớn. Là nhờ có anh dẫn đầu sư đoàn dũng sĩ và chinh phục thủ đô của Sư quốc. Có lẽ quốc vương Long Quốc sẽ ban thưởng cho anh.” Lê Vĩnh Thiên cũng đồng ý với Phạm Cương và cùng anh ấy trở về.
“Tôi không dám nghĩ đến phần thưởng. Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao quốc vương Long Quốc lại đột nhiên ra lệnh cho chúng tôi rút quân trong khi tình hình đang rất tốt. Tôi muốn tìm hiểu xem có phải do bọn gian thần đã xúi giục quốc vương Long quốc hay không!” Phạm Cương nói.
“Thôi, không nói nhiều nữa, đợi khi chúng ta trở về rồi điều tra chuyện này. Bây giờ nghe lệnh của tôi, quân phía Bắc, quân đồng bằng, sư đoàn dũng sĩ, Thiết Huyến sư và Thiết Kỵ sư đều đóng quân ở phía bắc lãnh thổ để ngăn chặn kẻ thù Sư quốc tấn công!” Lê Vĩnh Thiên chính thức ra lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!