Quản lý đại sảnh của quán bar nhanh chóng đi lên đón Diệp Thu, cung kính nói: “Diệp tiên sinh, chào ngài!”
“Ông biết tôi?”
Diệp Thu híp mắt, nghi hoặc nói.
“Tất nhiên rồi, quán bar này là Chu gia mở, ông ấy từng cho tất cả mọi người xem ảnh của ngài, đồng thời dặn dò tất cả mọi người, cho dù có không nhớ ông ấy, cũng nhất định phải nhớ ngài. Lúc ngài đến nhất định phải phục vụ ở cấp bậc cao quý nhất!”
Quản lý đại sảnh giải thích với gương mặt cung kính.
“Bây giờ tôi không cần phục vụ, phòng 501 ở đâu?
Lập tức dẫn tôi đi!”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
“Vâng thưa Diệp tiên sinh, mời ngài đi theo tôi!”
Quản lý đại sảnh gật đầu, không dám nhiều lời, nhanh chóng đi trước dẫn đường…
Trong phòng 501.
Dần dần.
Ý thức của Lâm Thanh Nhã càng ngày càng mơ hồ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thậm chí là đã bắt đầu phát ra một vài tiếng thở dốc mê người như có như không.
Thấy một màn này.
Lửa dục trong mắt Vương Hạo Triết sắp phun ra rồi, ham muốn chiếm lấy mãnh liệt, đã làm liệt đi ý chí của hắn ta.
Hắn trực tiếp đứng dậy từ trên ghế sô pha, bước nhanh về phía Lâm Thanh Nhã.
Trương Huy và Lưu Tuệ Phương thấy vậy, rất ăn ý mà xoay người đi, giả vờ như không nhìn thấy gì hết.
“Phanh!”
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một âm thanh lớn vang lên.
Cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp ra.
Điều này dọa cho Trương Huy và Lưu Tuệ Phương sợ đến mức nhảy dựng lên.
Vương Hạo Triết thì bị dọa đến mức nửa thân dưới mất hết cảm giác.
“Con mẹ nó ai vậy!”
Sắc mặt Vương Hạo Triết u ám, cực kỳ phẫn nộ quay đầu trừng mắt.
Chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu đen, sắc mặt lạnh bằng đi vào phòng.
Người tới không ai khác, chính là Diệp Thu! Thấy vậy.
.
Vương Hạo Triết, còn cả Trương Huy, Lưu Tuệ Phương đều sửng sốt.
Bởi vì ba người họ đều chưa từng gặp Diệp Thu, cũng đều không nhận ra.
“Này, anh là ai đấy, có biết lịch sự không vậy, đá cửa phòng chúng tôi làm
gì?”
Vương Hạo Triết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.
Diệp Thu không quan tâm Vương Hạo Triết.
Từ giây phút anh bước vào phòng.
Ánh mắt anh đã tập trung trên người Lâm Thanh Nhã.
Bởi vì cả cái phòng bao này, chỉ có Lâm Thanh Nhã là đáng để anh chút ý! Tiếp sau đó.
Diệp Thu nhấc chân đi vào phòng bao xong thì đi tới chỗ Lâm Thanh Nhã.
Vương Hạo Triết thấy Diệp Thu không để ý đến mình, lại còn dám đi vào tiếp, nhất thời hắn ta tức giận, lạnh giọng quát: “Này, anh kia, tôi nói anh đấy, anh tưởng chỗ này là nhà anh à?
Ai cho anh đi vào hả?
Mau cút ra ngoài cho tôi!”
“Nếu muốn sống, thì câm miệng lại cho tôi!”
Diệp Thu liếc mắt quét qua Vương Hạo Triết, khuôn mặt vô cảm nói.
Thế mà.
Chỉ là một ánh mắt.
Vương Hạo Triết đã hoàn toàn kinh sợ.
Bởi vì từ trong mắt Diệp Thu, hắn ta cảm nhận được một cảm giác áp bách vô cùng lớn.
Điều này làm cho hắn ta không nhịn được run lên, ít nhiều có chút kiêng dè, nghĩ thầm: Người này tuổi còn trẻ mà đã có khí tràng thế này, chẳng nhẽ đây là một phú nhị đại có bối cảnh?
Nghĩ tới đây, Vương Hạo Triết tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.