Quách Dương sợ tới mức vội vàng gật đầu, sau đó ở trước mặt mọi người, hét lớn: “Tôi là lang băm! Tôi là lang băm! Tôi là lang băm!”
Mọi người nghe thấy vậy, cả đám đều cố nén cười.
Sau khi hết xong ba tiếng.
Sắc mặt Quách Dương cũng đã đỏ lên.
Bởi vì ông ta cảm thấy mình sắp mất hết thể diện rồi, nếu giờ mà có một cái lỗ ở trên mặt đất, ông ta tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chui vào.
“Sư phụ, ngài hài lòng chưa, nếu chưa hài lòng, em lại để cho cậu ta hét thêm một nghìn lần!”.
Cát Hồng Viễn nhìn Diệp Thu, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
Nghe thấy vậy, Quách Dương bị dọa cho tái mét mặt.
Một ngàn lần?
Thế thì khuôn mặt mình có còn nữa không a! Cho dù không cần mặt, cổ họng cũng không chịu nổi a.
Nghĩ tới đây.
Quách Dương đáng thương nhìn về phía Diệp Thu, ánh mắt mang vẻ cầu xin tha thứ.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng phải lắc đầu cười, anh khoát tay nói: “Bỏ đi, đây là bệnh viện, sẽ làm ồn tới các bệnh nhân khác!”.
“Vâng!”
Cát Hồng Viễn gật đầu, sau đó cúi đầu hung hăng liếc mắt trừng Quách Dương một cái, lạnh giọng nói: “Còn không mau cảm ơn sự gia!”
“Cảm ơn sự gia khoan dung!”
Quách Dương vội vàng dập đầu một cái với Diệp Thu, cảm kích nói.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đám người tương đối chấn động.
Một đời danh y, đường đường là giáo sư y khoa Quách Dương, thế mà lại khom lưng uốn gối như vậy, cái này thật đúng là hiếm gặp.
Nhưng mà vừa nghĩ tới y thuật xuất thần nhập hóa của Diệp Thu.
Mọi người cũng bình thường trở lại.
“Xin hỏi sư phụ về sau đang định cư ở Giang Châu à?”
Cát Hồng Viễn nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi.
“Trước mắt thì chắc là vậy!”
Diệp Thu gật đầu.
“Tốt quá rồi, sau này ngu đồ có chỗ nào không hiểu, mong sư phụ chỉ giáo nhiều cho!”
Cát Hồng Viễn kích động nói.
“Không thành vấn đề!”
Diệp Thu khoát tay, thoải mái nói.
Bởi vì anh biết, mình dạy y thuật cho Cát Hồng Viễn, Cát Hồng Viễn chắc chắc sẽ cầm nó đi trị bệnh cứu người.
Đây là chuyện tốt, tất nhiên anh sẽ không từ chối.
“Cảm ơn sự phụ!”
Cát Hồng Viễn cảm kích cúi người với Diệp Thu, sau đó thằng người lên, nhìn Diệp Thu, hơi ngại ngùng nói: “Sư phụ, nếu bên này ngài đã không còn việc gì, bên kia của em còn có một bệnh nhân cần đi xem xem, xin thứ cho ngu đồ không thể ở bên cạnh sư phụ, hôm khác ngu đồ nhất định sẽ tự mình tới nhà thăm thầy!”
“Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, đi đi!”
Diệp Thu khoát tay.
“Thế sự phụ à, ngu đồ xin đi trước!”
Cát Hồng Viễn ôm quyền, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Quách Dương một cái, lạnh giọng nói: “Còn quỳ ở đó làm gì?
Cái đồ mất mặt, đi theo ta!”
Quách Dương không dám do dự một tí nào, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn theo Cát Hồng Viễn rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!