Diệp Thu liếc mắt xem thường nhìn Hồ Bưu một cái, sau đó cầm lấy chi phiếu, đang định quay người rời đi.
Hồ Bưu thấy vậy, nhanh chóng đi lên cung kính tiễn anh.
Dọc theo đường đi, Hồ Bưu một câu gia gia, một câu ngài chậm thôi.
Điều này làm cho những cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy mà ngây người.
Mà giờ phút này, dáng vẻ của Hồ Bưu còn giống với một người cháu thật.
Điều này còn làm cho Diệp Thu hơi không quen.
Mãi cho đến khi đi tới cửa chính của công ty.
Lúc này Hồ Bưu mới ngừng lại, nhìn Diệp Thu, gương mặt nịnh nọt nói: “Gia gia, ngài đi đường thong thả, cháu tiên người đến đây thôi!”
Diệp Thu gật đầu, sau đó nhìn Hồ Bưu, dặn dò nói: “Hôm nay chuyện xảy ra trong phòng làm việc của anh, tôi không muốn để cho quá nhiều người biết, bao gồm cả người của công ty. Nếu mà để lộ tin tức ra, chắc là anh biết hậu quả!”
“Gia gia ngài yên tâm đi, chuyện hôm nay tôi và kể cả đàn em của tôi, tuyệt đối sẽ không để lộ nửa chữ ra bên ngoài!”
Hồ Bưu vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
Thực ra cho dù Diệp Thu không nhắc, gã ta cũng không muốn truyền tin ra.
Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, tất cả người trong công ty gã ta bị một mình Diệp Thu đánh.
Tin này mà truyền ra ngoài, thì đúng là làm người ta cười cho.
…..Xử lý hoàn tất hết thảy.
Diệp Thu ăn tạm gì đó ở bên ngoài, về nhà thay một bộ quần áo khác, sau đó gọi xe đi về công ty.
Thế nhưng, vừa đến cửa của toàn nhà Lâm thị.
Diệp Thu đã nhìn thấy bóng hình của Hà Tình Tình từ xa.
Giờ phút này Hà Tình Tình đang ôm một hộp giấy, vừa khóc vừa đi ra ngoài.
Diệp Thu nhanh chóng đi lên, quan tâm hỏi: “Cô sao vậy?”
Hà Tình Tình ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, nhất thời khóc càng hăng, cô vừa khóc vừa nói: “Tôi….Tôi bị đuổi việc rồi!”
“Ha?
Tại sao?”
Diệp Thu ngẩn người, nghi hoặc nói.
“Sau khi tôi trở về công ty, quản lý Lý biết tôi không đòi được tiền về, anh ta liền lấy lý do đấy đuổi việc tôi!”
Hà Tình Tình khóc nức nở nói.
“Ừ, tôi còn tưởng là nguyên nhân gì cơ, đi, tôi dẫn cô đi tìm quản lý Lý, để anh ta thu lại quyết định đuổi việc, đồng thời chuyển cô lên làm chính thức.”
Diệp Thu nói xong, liền định dẫn Hà Tình Tình quay lại công ty.
“Không được đâu, trừ phi có thể đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, nhưng đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành được, tôi vẫn đi thì hơn!”.
Hà Tình Tình lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng nói.
“Không thử một chút thì sao biết được?
Đi với tôi nào!”
Diệp Thu nhếch miệng cười, sau đó kéo Hà Tình Tình đi vào tòa nhà Lâm thị… Bộ phận kinh doanh.
Lúc này tất cả mọi người đều có mặt.
Còn quản lý kinh doanh Lý Soái đang đứng trước mặt mọi người, lấy trường hợp Hà Tình Tình bị đuổi việc làm tài liệu giảng dạy phản diện, tiến hành phê bình.
“Ba tháng Hà Tình Tình ở bộ phận kinh doanh chúng ta, không có bất kỳ thành tích xuất sắc nào, tôi giao nhiệm vụ cho cô ta thì không hoàn thành. Cho nên tôi đã tiến hành đuổi việc cô ta, tôi hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương, được rồi, mọi người bắt đầu công việc đi!”
Lý Suất nghiêm túc nói, sau đó đang chuẩn bị xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Thì đúng lúc này.
Diệp Thu dẫn Hà Tình Tình đi vào bộ phận kinh doanh.
Thấy vậy, mọi người nhất thời sửng sốt, ngay sau đó đều làm tốt công tác chuẩn bị xem kịch vui.
Nhìn thấy hai người đi tới.
Sắc mặt Lý Soái trầm xuống.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tình Tình, lạnh giọng hỏi: “Hà Tình Tình, cô đã bị đuổi việc rồi, còn quay lại làm gì?”
“Quản lý Lý, cô không thể đuổi việc Hà Tình Tình!”
Diệp Thu nhìn Lý Soái, thản nhiên nói.
“Ồ?”
Lý Soái liếc mắc nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: “Diệp Thu, tiền nợ của công ty Khải Long không đòi về được, tôi còn chưa tìm cậu tính số thế mà giờ cậu còn lo cả việc của người khác à?
Cậu cứ lo tốt chuyện của mình trước đi, Hà Tình Tình tôi đã đuổi rồi. Nếu như cậu còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì ngay cả cậu tôi cũng đuổi luôn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!