Cô muốn đi điều tra băng ghi lại của camera dưới hầm gửi xe.
Nếu tất cả băng ghi hình dự bị của cục cảnh sát đã bị người đánh tráo.
Cô vẫn không tin là video của trung tâm thương mại Thăng Đạt bên này còn có thể để người đánh tráo nữa.
Thế nhưng.
Khi cô đến bộ phận giám sát an ninh để kiểm tra video giám sát, cô suýt nữa thì tức tới hộc máu.
Lần này, video giám sát tại trung tâm thương mại Thăng Đạt không bị đánh tráo.
Nhưng lại còn tuyệt hơn.
Toàn bộ ổ cứng dùng để lưu trữ các video giám sát trong Trung tâm thương mại Thăng Đạt đã bị định dạng trực tiếp, và tất cả các video trong đó đã bị xóa sạch! Hơn nữa quan trọng nhất là không ai biết là ai làm.
Nếu không phải Hàn Tiêu Tiêu đến kiểm tra bất ngờ, thì đến cả nhân viên công tác của Trung tâm thương mại Thăng Đạt cũng không biết ổ cứng của mình đã bị định dạng.
Trong lúc nhất thời.
Cả người Hàn Tiêu Tiêu đều choáng váng.
Cô cảm thấy phía sau màn hình như có một “Bàn tay đen” vô hình.
Mỗi khi cô phát hiển ra nơi nào có chứng cứ, “bàn tay đen” đó luôn luôn đi trước một bước, tiêu diệt hết tất cả các bằng chứng, khiến cô không thể nào xuống tay.
Giờ khắc này, người đã ra làm việc được nhiều năm như cô lại cảm nhận thấy một cảm giác vô lực sâu sắc.
Không có video ghi lại, lại không có nhân chứng chứng kiến.
Không có một cái chứng cứ nào cả.
Nếu như vậy, cô chỉ có thể thả người.
Nhưng.
Hàn Tiêu Tiêu cực kỳ không cam tâm.
Bởi vì cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện này có liên quan đến Diệp Thu.
Diệp Thu, tuyệt đối không phải là một người đơn giản! Nghĩ tới đây.
Hàn Tiêu Tiêu vội vàng lái xe trở lại cục cảnh sát.
Đi vào phòng thẩm vấn.
Hàn Tiêu Tiêu vừa đẩy cửa ra, giây tiếp theo, khuôn mặt cô nháy mắt trầm xuống.
Bởi vì trong phòng thẩm vấn lại không có một ai! Điều này làm cho nộ khí của Hàn Tiêu Tiêu thoáng cái bốc lên tận trời.
Cô vươn tay bắt được một viên cảnh sát đi ngang qua, tức giận hỏi: “Người đâu?
Người trong căn phòng này đâu?”
“Ở…Ở phòng cục trưởng!”
Viên cảnh sát run rẩy nói.
Nghe vậy.
Hàn Tiêu Tiêu không nói hai lời, xoay người xông đến phòng cục trưởng… Phòng làm việc của cục trưởng.
Diệp Thụ vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.
Triệu Khôn Sơn rót một chén trà ngon, bưng đến trước mặt Diệp Thu, cung kính nói: “Diệp tiên sinh, mời anh dùng trà!”
“Ù!”
Diệp Thu gật đầu, tiếp lấy chén trà, đang chuẩn bị uống một ngụm.
Đúng lúc này.
Chi nghe “phanh” một tiếng.
Cửa phòng làm việc bị người bên ngoài bất ngờ đẩy ra.
Hàn Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ xông vào.
Nhưng mà.