Một nữ cảnh sát để tóc ngắn, mặc cảnh phục, chỗ hồng đeo một chiếc súng từ trong xe đi xuống.
Theo sau, còn có hai tên cảnh sát .
Nữ cảnh sát đi tới trước mặt Diệp Thu, trực tiếp lấy thẻ cảnh sát của mình bày ra trước mặt Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: “Anh chính là Diệp Thu phải không?”
“Là tôi, có chuyện gì không?”
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
“Tôi nghi ngờ anh có tham gia một vụ đánh nhau có dùng binh khí của xã hội đen, mời theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra!”
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói.
Nói xong.
Cô ta vẫy tay với hai tên cảnh sát ở phía sau, ra lệnh: “Còng tay lại rồi đưa lên
Xe!”
“Đánh nhau?”
Diệp Thu lặng đi một lát, trong lòng cũng nghi hoặc một trận: Lẽ nào là cái
lần hôm qua ở hầm đỗ xe?
Mà lúc này, hai vị cảnh sát đã đi lên trước, hơn nữa còn lấy ra còng tay…
Thấy vậy.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không định phản kháng, rất phối hợp để cảnh sát còng tay mình.
Ngay khi hai vị cảnh sát chuẩn bị đưa Diệp Thu lên xe.
Một cỗ hàn ý lành lạnh đột nhiên từ trên trời hạ xuống, bao phủ lên người nữ cảnh sát cùng với hai tên cảnh sát.
Cỗ hàn ý này làm cho ba người không tự chủ được run lên.
Nữ cảnh sát biến sắc, theo bản năng muốn rút súng của mình ra.
Bởi vì trực giác nói cho cô biết, có người muốn tấn công mình! Cảm nhận được cỗ hàn ý này.
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên một độ cong, sau đó quay đầu nhìn về phía một gốc cây đại thụ cách đó không xa, khẽ lắc đầu.
Mà theo Diệp Thu lắc đầu.
Cỗ hàn ý bao phủ trên người nữ cảnh sát lập tức biến mất không thấy đâu.
Điều này khiến cho nữ cảnh sát sửng sốt, vội vàng nhìn bốn phía, sau khi xác định không có nhân vật khả nghi, lúc này mới thu súng về, ra lệnh cho hai cảnh sát kia: “Đưa lên xe!”
Hai tên cảnh sát gật đầu, đưa Diệp Thu lên xe.
Nữ cảnh sát cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi xác định không có tình hình khác thường, lúc này mới ngồi lên ghế lái phụ trên xe cảnh sát.
Ngay sau đó, xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.
Vào lúc xe cảnh sát lái đi đó.
Phía trên cây đại thụ mà Diệp Thu nhìn trước đó, một đạo bóng đen thình. lình hiện lên, sau đó biến mất không thấy nữa….Sở cảnh sát thành phố Giang Châu.
Trong phòng thẩm vấn.
Diệp Thu bị còng vào chiếc ghế thẩm vấn.
Bên trong một mảnh tối đen.
Chỉ có một ngọn đèn sợi đốt được đặt trên bàn thẩm vấn trước mặt Diệp Vấn.
Ánh sáng trắng chói mắt chiếu lên khuôn mặt, khiến anh có chút không mở nổi mắt.
Vào lúc này,
Cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Tiếng bước chân vang lên.
Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thu.
Chính là nữ cảnh sát phụ trách bắt Diệp Thu lúc trước.
Không thể không nói.
Nữ cảnh sát này cũng được xem như là một cực phẩm mỹ nữ.
Ngũ quan xinh xắn, không dùng bất kỳ phấn trang điểm gì đã xinh đẹp rồi.
Có thể là do huấn luyện quanh năm.
Hình thể của cô ấy thậm chí còn hoàn hảo hơn.
Chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
Dáng người cao gần một mét bảy, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.