"Tổng giám đốc Lâm, nói hay lắm!"
Diệp Thu lập tức dẫn đầu vỗ tay.
“Bốp bốp bốp!”
Trong nháy mắt.
Tiếng vỗ tay như sấm vang vọng khắp phòng kinh doanh.
Tất cả nhân viên của Tập đoàn Lâm thị đều kích động vỗ tay ầm ầm.
Có một người sếp như thế này thì còn cầu gì hơn nữa?
Đây là suy nghĩ chung trong lòng của toàn thể nhân viên Tập đoàn Lâm thị.
Lúc ban đầu.
Bọn họ đều cho rằng, trước lợi ích khổng lồ của tập đoàn, đám nhân viên như bọn họ thì tính là cái gì?
Bọn họ cũng chỉ là vật hi sinh bất cứ lúc nào của công ty mà thôi.
Chẳng qua là có người hy sinh sớm, có người hy sinh muộn mà thôi.
Chẳng có gì khác biệt hết.
Nhưng mà.
Lời này của Lâm Thanh Nhã lại cho bọn họ biết rằng.
Đối với Tập đoàn Lâm thị, nhân viên mới là người được đặt ở vị trí ưu tiên.
Trong xã hội tàn khốc lấy lợi ích làm đầu này.
Còn có gì có thể khiến trái tim người ta ấm áp hơn những lời này ư?
Vào lúc này.
Tất cả nhân viên của Tập đoàn Lâm thị đều đã quyết tâm.
Sau này nhất định phải dốc sức làm việc.
Có một người sếp như thế, dù có vất vả hơn một chút cũng có sao đâu.
Dù là khổ hơn, mệt hơn cũng xứng đáng! Nghe những tiếng vỗ tay khen hay này.
Vẻ mặt của Vương Đặc Nam lập tức trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhìn chòng chọc vào Lâm Thanh Nhã, lạnh lùng hỏi: "Lâm Thanh Nhã, tôi khuyên cô tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ lại đi, nếu hôm nay cô không để tôi mang thằng nhóc này đi, vậy thì sau này, Long Phương và Lâm thị sẽ không bao giờ hợp tác với nhau nữa, thậm chí là còn trở thành kẻ thù vĩnh viễn, vì một thằng nhân viên quèn này mà làm mất lòng một khách hàng lớn, cô thấy như thế có đáng không?”
“Đáng chứ! Tôi vẫn sẽ không thay đổi quyết định đâu, Tập đoàn Lâm thị là một chỉnh thể, dù ông muốn ra tay với nhân viên nào trong Tập đoàn Lâm thị thì cũng đều có nghĩa là muốn tuyên chiến với Tập đoàn Lâm thị chúng tôi, nếu Long Phương các ông muốn khơi mào chiến tranh, Tập đoàn Lâm thị chúng tôi sẵn sàng tiếp chiến, còn việc ông muốn dẫn Diệp Thu đi ấy hả, nằm mơ đi!”
Lâm Thanh Nhã cười khẩy, nói với khí thế vô cùng bá đạo.
“Được, được, được, Lâm Thanh Nhã, cô giỏi, chúng ta cứ đợi mà xem, mong là đến lúc đó cô sẽ không hối hận!”
Vương Đặc Nam quắc mắt nhìn Lâm Thanh Nhã, giở giọng hung ác đe dọa.
“Không tiễn!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Hiển nhiên, cô hoàn toàn không coi lời uy hiếp của Vương Đặc Nam ra gì.
Thái độ này của cô khiến Vương Đặc Nam tức đến nghiến răng ken két, sau đó chỉ có thể vẫy tay với đám đàn ông vạm vỡ mình dẫn đến, cực kỳ không cam lòng nói: “Dẫn theo vợ của tôi, chúng ta đi!”
Nghe thấy lời này.
Đám cao to nhanh chóng giải tán không đứng quanh Diệp Thu và Hà Tình Tình nữa mà bước lên đỡ Tô Xảo Vân đang ngã ngồi dưới đất dậy, bám theo Vương Đặc Nam chán nản rời đi.
“Tổng giám đốc Lâm muôn năm!”
Đến khi đám người Vương Đặc Nam rời đi hết.
Trong phòng kinh doanh lập tức vỡ òa lên tiếng hoan hô.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thanh Nhã bằng ánh mắt ngưỡng mộ, kích động không thôi.
Diệp Thu cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ.
Hôm nay mình xem như là được vợ bảo kê thì phải?
Nhưng mà cũng phải công nhận.
Cảm giác này… Thật sự khá là tuyệt vời đấy chứ! “Được rồi, mọi người mau thu dọn rồi tan ca đi, đừng làm lỡ thời gian của mình!”
Lâm Thanh Nhã xua tay với mọi người trong phòng kinh doanh.
Sau đó, cô quay sang nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, anh tới văn phòng của tôi một lát!”
“Ò…” Diệp Thu bất đắc dĩ khẽ vuốt sống mũi, đang định rời đi cùng Lâm Thanh Nhã.
“Tổng giám đốc Lâm!”
Hà Tình Tình lại vội vàng đuổi theo, cô ta nhìn Lâm Thanh Nhã giải thích: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện này đều là do tôi mà ra, anh Diệp chỉ là vì muốn giúp tôi nên mới phải ra tay, mong tổng giám đốc Lâm đừng trách phạt anh Diệp!”
Tuy nhiên.
Hà Tình Tình không giải thích thì còn tạm ổn.
Vừa lên tiếng giải thích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lập tức càng thêm lạnh lẽo.
“Anh Diệp?”
Lâm Thanh Nhã quay lại nhìn Diệp Thu, sự lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đẹp của cô ấy.
"Khụ khụ, xưng hô, đây chỉ là một cách xưng hô thôi!”
Diệp Thu ho khan hai tiếng, vội vàng giải thích.
Sau đó, anh lập tức nhìn sang Hà Tình Tình, cười và nói: “Cô mau tan ca rồi về nhà đi, tổng giám đốc Lâm của chúng ta là một người thưởng phạt rõ ràng, chuyện ban nãy cô ấy cũng đã hiểu rõ rồi, sao có thể trách phạt tôi được chứ?”
“Cô đừng lo lắng!”
“Thật sao?”
Hà Tình Tình nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Thanh Nhã.
“Ừ, tôi tìm Diệp Thu là vì việc khác, chuyện này Diệp Thu không làm sai, tôi sẽ không trách phạt anh ta!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu, thản nhiên nói.
Nghe vậy.
Lúc này Hà Tình Tình mới tạm yên tâm.
Dù sao Lâm Thanh Nhã cũng là tổng giám đốc điều hành của một công ty, cô ấy không có lý do gì để lừa cô cả.
“Đi theo tôi!”
Lâm Thanh Nhã đưa mắt lườm nguýt Diệp Thu, lạnh lùng nói.
Diệp Thu chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, anh bất đắc dĩ đi theo cô.
Bước vào văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã vẫy tay với Chu Thiến đang đứng cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Cô đi ra trước đi, tiện thể đóng cửa lại hộ tôi!”
“Vâng!”
Chu Thiến gật đầu, rất biết nghe lời mà quay lại đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng người yểu điệu của Chu Thiến.
Diệp Thu nheo mắt lại.
Khả năng diễn xuất của người phụ nữ này đúng là hạng nhất.
Rõ ràng trong lòng cô ta căm hận Lâm Thanh Nhã như thế, muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Lâm Thanh Nhã.
Nhưng bây giờ lại vẫn có thể ngoan ngoãn nghe lời, thản nhiên đứng chờ bên cạnh Lâm Thanh Nhã như thể không có gì xảy ra như thế.
Phải nói là.
Phụ nữ thật sự quá đáng sợ.
Bảo sao người xưa có câu.
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đối phó nhất.
Lời này cũng không phải không có lý! “Có phải anh hứng thú hơn với những người phụ nữ khác không?”
Mà đúng lúc này.
Giọng nói lạnh băng của Lâm Thanh Nhã thình lình vang lên bên tai Diệp Thu.
Khiến cho Diệp Thu lập tức sửng sốt, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy lúc này Lâm Thanh Nhã đang đứng ngay sát bên mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chính mình.
“Vợ à, sao em lại nói thế?"
Diệp Thu vuốt mũi, cười gượng nói.
“Trong lòng anh tự hiểu rõ!"
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó xoay người quay trở lại bàn làm việc của mình và ngồi xuống.
Thấy vậy, Diệp Thu nhanh chóng đuổi theo, cười nịnh nọt hỏi: "Vợ ơi, em giận à?"
"Tôi không giận!"
Lâm Thanh Nhã mặt không cảm xúc lắc đầu.
"Em có, em tức giận vì anh đã giúp Hà Tình Tình, à mà không đúng, cái này nên gọi là ghen mới đúng chứ nhỉ?”
Khóe môi Diệp Thu hơi nhếch lên, nở nụ cười tủm tỉm nói.
“Anh… Anh nói vớ vẩn!”
Lâm Thanh Nhã bỗng tức giận, cô trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung dữ, định làm ra vẻ rất nghiêm túc.
Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp đang dần ửng đỏ của cô đã phản bội cô.
Thấy thế.
Trong lòng Diệp Thu cũng thầm hiểu rõ, anh cười hớn hở nói: “Ây gù, bà xã đại nhân của anh ơi, chuyện hôm nay em cũng hiểu rồi mà, thật sự là do cặp vợ chồng Vương Đặc Nam kia bắt nạt người ta quá đáng, nếu anh không làm gì thì hôm nay chắc chắn Hà Tình Tình sẽ bị hủy dung mất, em nói xem, đều là đồng nghiệp với nhau, cúi đầu thì không thấy nhưng ngẩng đầu cái là đều gặp mặt, lúc này không giúp, sau này trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy có lỗi, em thấy có đúng không?”
“Ha hả, tôi cũng chưa thấy anh giúp đỡ ai nhiều như thế đâu, cứ như thể chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô ta thì anh đều khá là để tâm ấy nhỉ, anh Diệp!”
Lâm Thanh Nhã cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Làm gì có chứ, chỉ có với chuyện của vợ, anh mới để tâm thôi, những người khác đều chỉ là có thấy thì mới tiện tay giúp mà thôi, cho dù có đổi thành người khác thì anh cũng đều sẽ giúp đỡ như thế!”
Diệp Thu vội vàng nói.